Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 26

Bóng đêm ập xuống khu biệt thự, ánh đèn thắp sáng chưng, tiếng cười đùa không dứt bên tai.

Quý Thanh Đường được Quý Thanh Anh dẫn tới tham gia một buổi party của một vị phu nhân trong giới thượng lưu.Cô căn bản không muốn đến, nhưng đối phương đã gửi lời mời, hơn nữa còn có quan hệ làm ăn tốt đẹp với Quý gia.

Sau khi hai chị em hàn huyên cùng chủ nhân của buổi party thì đi vào trong nhà.

Quý Thanh Đường liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Tri Li, còn có Sở Mạt đứng bên cạnh Hứa Tri Li.

Cô thu hồi ánh mắt, coi như không nhìn thấy.

Sở Mạt ghé vào bên tai Hứa Tri Li nói: “Cái đồ thế thân không biết xấu hổ kia tới kìa.”

Hứa Tri Li liếc nhìn Quý Thanh Đường một cái, “Cô ấy hiện tại là thiên kim Quý gia.”

“Lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, lại còn là được một người từng ngồi tù nuôi lớn, trong xương cốt chính là thô bỉ, không thể rửa sạch được.” Sở Mạt thấp giọng phỉ nhổ nói, “Đừng nhìn hiện tại vừa trở về là thiên kim được Quý gia cưng chiều, tương lai còn dài, đời khó nói.”

Sở Mạt lại nhìn về phía Quý Thanh Anh đi bên cạnh cô nói: “Bên người còn có một cô em gái như hổ rình mồi, cuộc tranh đấu gay gắt giữa hai người họ cũng rất đáng xem nha.”

Hứa Tri Li nhấp một ngụm rượu, cười khinh miệt nói: “Gà rừng cũng có thể biến thành thiên kim, thế giới này chuyện lạ gì cũng có.”

“Lúc trước cô ta bắt chước chị để có thể leo lên người anh em, ở bên cạnh anh trai em lì lợm la liếʍ bốn năm.” Sở Mạt nói, “Anh em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện chị bỏ đi, lại bị cô ta dỗ ngọt nên mới tình nguyện lựa chọn thế thân, cũng là để làm chị tức giận.”

Hứa Tri Li nhìn về phía Quý Thanh Đường, ánh mắt càng thêm sắc nhọn, mang theo sự địch ý.

Ở trong buổi Party, ánh mắt của mọi người đều bị chiếc dương cầm ở một bên đại sảnh hấp dẫn.

Đây là chiếc dương cầm pha lê mà Lưu Lộ, chủ nhân của buổi party đã chi cái giá trên trời để mua trong một buổi đấu giá trước đó không lâu, đem ra cho mọi người chiêm ngưỡng.

“Đẹp thật nha……”

“Khó trách Lộ Lộ dù phải chi mấy trăm vạn đô la Mỹ cũng phải mua nó về.”

“Cái dương cầm này đã từng được chơi trong rất nhiều sự kiện trọng đại, đều là do mấy nhà nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng diễn tấu.”

“Lộ Lộ, tối nay có mời người lên đánh đàn không?”

“Mọi người ai biết chơi thì có thể thử xem.”

Sở Mạt cười nói: “Lộ Lộ, không bằng mời Quý Thanh Đường lên diễn tấu, nhường sportlight cho thiên kim Quý gia đi.”

Lưu Lộ cười gật gật đầu. Thiên kim Quý gia mới vừa gia nhập xã hội thượng lưu, quả đúng là nên chiếu cố một chút.

Chờ sau khi Lưu Lộ đi về phía Quý Thanh Đường, Hứa Tri Li kéo Sở Mạt qua một bên, thấp giọng nói: “Sao em làm để cô ta chiếm sportlight chứ?”

Sở Mạt cười khẽ, “Cô ta không biết đánh đàn a.”

“Sao em biết?”

“Trước kia bọn em cùng nhau tham gia một hoạt động, lúc ấy thầy giáo hỏi cô ấy biết chơi nhạc cụ gì,cô ấy nói cái gì cũng không biết.” Sở Mạt nhún vai, cười khinh thường, “Cái đồ nhà quê như cô ta chỉ biết đâm đầu vào việc học hành, làm sao có tiền với thời gian nhàn rỗi đi học nhạc cụ.”

Hứa Tri Li cười cười.

Sở Mạt lắc lắc ly rượu, vẻ mặt như đang chờ xem, “Em muốn cho mọi người biết, kể cả dù cho cô ta có lớp vỏ bọc là thiên kim Quý gia thì trong xương cốt vẫn chỉ là một con nha đầu thô bỉ ở nông thôn mà thôi.”

Bên kia, Lưu Lộ đưa ra lời mời với Quý Thanh Đường, cẩn thận giới thiệu lai lịch của chiếc dương cầm kia.Mấy người xung quanh đều chờ mong nhìn Quý Thanh Đường. Từ khi cô bước vào đã trở thành một cảnh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, mỹ nhân đi đánh đàn, ngẫm lại đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Quý Thanh Anh nghĩ Quý Thanh Đường hẳn là không biết đánh đàn, bởi vì cô đã về nhà lâu như vậy mà chưa từng chạm vào cây dương cầm trong nhà kia.Lại nhớ đến vẻ mặt Đường Đào, không quý trọng con gái, sao có thể cho cô đi học dương cầm.

Quý Thanh Anh trước khi Quý Thanh Đường mở miệng đã dành nói trước: “Chị Lộ Lộ, sao chị lại mời chị em mà không mời em nha.”

Quan hệ của Lưu Lộ với Quý Thanh Anh cũng không tệ lắm, cho rằng cô đây là muốn cướp sportlight của chị gái, mang theo ý khuyên nhủ, cười nói: “Ai mà chẳng biết em đánh đàn thế nào, không có cảm giác mới mẻ nào, mọi người đều muốn xem chị em diễn tấu cơ.”

Mọi người chờ mong đưa mắt nhìn về phía Quý Thanh Đường.

Cô nhợt nhạt cười, hào phóng đáp: “Được a.”

Quý Thanh Đường đi về phía chiếc dương cầm kia, ngồi xuống ghế.

Sở Mạt không nghĩ tới cô thật sự dám lên đánh. Quý Thanh Đường đánh thử vài nốt, cô ta liền trào phúng, “Trình độ chỉ có thế mà cũng dám đi lên cho mất mặt xấu hổ? Cho rằng học lỏm được mấy cái cơ bản là có thể đi lên diễn tấu trước mặt mọi người sao?”

Sau khi Quý Thanh Đường thử âm xong, bắt đầu diễn tấu, giai điệu du dương cứ thế phát ra. Tất cả mọi người đang tập trung bàn tán sôi nổi cũng phải đem tầm mắt hướng lên cô gái đang ngồi bên chiếc đàn.

Trần Mạch đang đứng nói chuyện cũng phải theo lực chú ý của mọi người mà nhìn qua.

Chiếc đèn chùm pha lê đồ sộ, dưới ánh đèn lộng lẫy, đá cẩm thạch sáng đến độ có thể thấy được cả bóng người chiếu trên mặt đất, chiếc dương cầm kia phát ra ánh sáng mờ ảo. Nhưng đẹp hơn cả chiếc dương cầm chính là người đánh đàn, tóc đen dài đến vai,da trắng như tuyết, môi đỏ căng mọng, ngũ quan thanh tú hài hoà, như một bông hoa hải đường sau cơn mưa, cho người ta cảm giác vừa thuần tuý lại tươi mát.Cô mặc một chiếc váy trắng cao cấp lại càng làm nổi bật lên khí chất tiên nữ.

Bài cô diễn tấu chính là 《Khoảng lặng yên tĩnh 》,âm nhạc làm động lòng người, tựa như đưa bữa tiệc vốn đang ồn ài náo nhiệt lạc vào màn đêm yên tĩnh, tiên nữ dùng dương cầm ngâm xướng, bày tỏ nỗi lòng thầm kín của mình.

Trần Mạch lấy di động ra, quay lại video Quý Thanh Đường đánh đàn.

Vừa quay vừa cảm thán, khó trách thiên chi kiêu tử như Sở Tiêu Hành bị chia tay cũng không muốn bỏ, cô em này quá tuyệt, thật là một món bảo bối.

Ở trong một góc hội trường, Hứa Tri Li đen mặt nói: “Không phải em nói cô ta không biết đánh đàn sao?”

Biểu tình của Sở Mạt cũng rất khó coi, như ngáo phải ruồi, “Trước kia không biết…… Ai biết được cô ấy……”

Cô ta vội vàng trấn an Hứa Tri Li, “Mà trình độ này của cô ta cũng chỉ có thể coi là dễ nghe mà thôi, không thể so với trình độ cao siêu của chị.”

Sau khi kết thúc một khúc nhạc, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Trần Mạch kết thúc ghi hình, gửi video qua cho Sở Tiêu Hành.

Trần Mạch: “Mày mà không nhanh lên thì thật sự hy vọng xa vời.”

Trần Mạch: “Sau khi cô ấy cuống sân khấu, đã có nhiều người nối tiếp nhau lên xin phương thức liên lạc.”

Anh ta đột nhiên có thể lý giải được vì sao trước đây Sở Tiêu Hành không thích dẫn tiểu mỹ nhân đi ra ngoài chơi nhiều, này quá trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn là ong bướm.

“Cô ấy đã không còn là chim hoàng yến của mày, mà là thiên kim Quý gia, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của người khác……” Trần Mạch nhắn mấy câu này xong, cảm thấy quá tàn nhẫn, lại thu hồi tin nhắn.

Trần Mạch mới vừa xóa xong, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, cầm lên nhìn, là Sở Tiêu Hành.

Bình thường người đàn ông này trả lời WeChat thường tuỳ vào tâm trạng, đây vẫn là lần đầu tiên chỉ sau vài giây đã đáp lại, hơn nữa còn là gọi điện đến.

Trần Mạch hưởng phúc của tiên nữ, thụ sủng nhược kinh nghe máy, “A Hành?”

“Cô ấy ở đâu?” Thanh âm người đàn ông trầm thấp.

“Lưu Lộ tổ chức một buổi party, mày có muốn đến đây không?”

“Cho tao cái địa chỉ.”

“Được.”

Sau khi Quý Thanh Đường xuống bục, Quý Thanh Anh đi đến bên cạnh cô, kinh ngạc cảm thán nói: “Em còn tưởng rằng chị không biết đánh đàn,hoá ra chị đánh đàn tốt như vậy, em thấy có khi còn lợi hại hơn cả em.” Cô làm cái gì cũng chỉ làm một nửa, bị người trong nhà yêu cầu học, thời gian dài ngại mệt nên chỉ học qua loa đại khái.

Quý Thanh Đường thẳng thắn nói: “Kỳ thật chị cũng chỉ biết đoạn đầu của mấy khúc, không hiểu rõ về âm nhạc lắm,chỉ là quen tay hay việc. mà thôi”

“…… Lợi hại.” Người ngoài nghề mà cứ tưởng như người trong nghề.

“Chu Tử Mộc vẫn luôn nhìn chị nha.”

“Ai cơ?”

“Idol Đương Hồng, chị không biết a? Anh ấy mới vừa kết thúc hợp đầu với công ty quản lý cũ, hiện tại có rất nhiều công ty muốn hợp tác với anh ấy, ngô, công ty của anh hai cũng muốn ký kết với anh ấy.Nếu không thì chị ra làm quen đi, nếu anh ấy kí kết hợp đồng với Nhạc Dương thì chính là cây hái ra tiền nga.”

Hai người đang nói chuyện thì Chu Tử Mộc đi tới.

Quý Thanh Anh nói: “Trước đây em có chút qua lại với anh ấy, thôi,em đi sang chỗ khác trước.Chị nói chuyện với anh ấy đi.”

Lúc Chu Tử Mộc còn chưa có nổi tiếng, Quý Thanh Anh vì yêu một người cạnh tranh với anh ta mà điên cuồng chèn ép anh ta, ai ngờ ánh mắt nhìn người của mình không tốt, người kia không làm nên trò trống gì, Chu Tử Mộc lại dựa vào một cái vai phụ mà nổi tiếng.

Quý Thanh Anh đi ra bên ngoài biệt thự nói chuyện xã giao với hội chị em plastic.

Sở Mạt với Hứa Tri Li đi đến bắt chuyện trước.

Các cô xem như có quen biết, nhưng không có thân thiết lắm. Khi nào gặp nhau cũng chỉ hàn huyên dăm ba câu.

Sở Mạt khẽ cụng ly với Quý Thanh Anh, cười nói: “Chị cô tối nay nổi bật cực kỳ nga.”

Quý Thanh Anh gật đầu nói: “Vừa xinh đẹp lại đa tài đa nghệ.”

Hứa Tri Li nhìn như lơ đãng cười nói: “Cô ấy khiến nhiều người yêu quý như vậy, về sau Quý gia khả năng không có chỗ cho cô đứng.”

Quý Thanh Anh cứng đờ người lại.

Vừa rồi còn vẻ mặt kiêu căng của đại tiểu thư lại như đột nhiên bị người ta chọt trúng chỗ đau.

Ánh mắt của những người khác nhìn cô đều mang theo điểm khác thường.

Sở Mạt ra vẻ đồng tình, nhẹ giọng nói: “Tôi với cô ấy trước đây là bạn học, cũng khá hiểu tâm cơ thủ đoạn của cô ấy. Thoạt nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại, sau lưng lại tàn nhẫn gấp mười phần.Cô đừng thấy vẻ ngoài dễ sống chung của cô ấy che mờ mắt, chờ đến lúc bị người ta đâm sau lưng thì trở tay không kịp a.”

Quý Thanh Anh chậm rãi nở một cười, nói với Hứa Tri Li: “Không phải là do cô bị Sở Tiêu Hành vứt bỏ nên ghen ghét chị tôi đấy chứ?”

Sắc mặt Hứa Tri Li khẽ biến đổi, cô ấy lại nhìn về phía Sở Mạt, “Nhìn dáng vẻ của cô thì chắc cũng là ghen ghét đố kị với chị tôi nhỉ? Cũng phải, Sở Tiêu Hành tặng quà cho chị tôi vó giá lên tới năm trăm triệu 6000 vạn, có khi người em gái như cô cũng chưa từng có đãi ngộ này ấy nhỉ?”

Bàn tay Hứa Tri Li nắm chặt lấy ly rượu, khẽ run lên. Năm trăm triệu 6000 vạn??

Mặt mũi Sở Mạt trắng bệch, “Cô nói bậy gì đó!”

Mọi người cung quanh như hít phải một ngụm khí lạnh, đây là miếng dưa lớn a, Sở công tử cư nhiên đã từng yêu đương với thiên kim Quý gia, còn chi tận mấy trăm triệu.

Quý Thanh Anh cười nói: “Có phải nói bậy hay không thì cô về hỏi anh trai cô là rõ.”

Quý Thanh Anh cười ra vẻ thông cảm, “Hai người tức giận bất bình tôi có thể hiểu. Nhưng phải biết chấp nhận hiện thực a, đừng có chăm chăm nhìn người ta căm tức như thế,hận cũng không có kết quả a, chỉ tổ làm mình tức chết mà thôi.”

Sở Mạt không cam lòng yếu thế, cười lạnh một tiếng, “Tôi là thật không hiểu, cô chỉ là một thiên kim giả không biết bản thân khi nào sẽ bị đuổi ra khỏi Quý gia, còn thay chúng tôi nhọc lòng?”

Quý Thanh Anh cứng đờ lại.

“Vậy cô càng không cần nhọc lòng về chuyện nhà tôi.” Thanh âm trầm thấp lại lạnh lùng của Quý Thanh Đường truyền đến.

Ánh mắt hóng hớt của mọi người đều dừng ở trên người Quý Thanh Đường.

Quý Thanh Đường đi đến bên cạnh Quý Thanh Anh, ánh mắt đảo qua người Sở Mạt, nhàn nhạt nói: “Cô thậm chí còn không xứng đáng đánh đồng với bọn tôi.”

Quý Thanh Đường mang trên mình khí chất của đại tiểu thư khiến Quý Thanh Anh lập tức đứng thẳng người.

Người khác nghe xong lời này, trong lòng biết rõ ràng, Sở Mạt chẳng qua chỉ là hưởng ké cái danh của Sở gia, đúng thật là không thể so với thiên kim Quý gia, người ta chính là người thừa kế của gia tộc hùng mạnh.

Ánh mắt Quý Thanh Đường đảo qua Hứa Tri Li, cười như không cười nói: “Không cam lòng thù theo đuổi lại Sở Tiêu Hành ấy, nếu muốn tới tìm chúng tôi châm ngòi ly gián thì tỉnh lại đi.”

Sắc mặt Hứa Tri Li lúc hồng lúc trắng bệnh.

Một con thế thân ti tiện, ỷ vào thân phận thiên kim Quý gia mà vênh mặt hất hàm sai khiến.

Quý Thanh Đường nói với Quý Thanh Anh, “Về sau đừng có để ý đến loại không nói tiếng người này.”

“Ân ân.” Quý Thanh Anh gật đầu.

Nói xong, Quý Thanh Đường dắt tay Quý Thanh Anh rời đi.

Tim Quý Thanh Anh đập nhanh hơn, không hổ là Nữu Cỗ Lộc đường!

Mấy người chỉ có mỗi thế mà còn muốn cùng cô kết đồng minh sao? Phi!

Đến lúc xảy ra chuyện kéo cô xuống nước, chết như thế nào cũng không biết?

Sau khi. đi ra xa, Quý Thanh Đường nói với Quý Thanh Anh: “ Hai cô ấy với chị có xích mích.”

Quý Thanh Anh gật đầu, “Chị, chị vừa đẹp lại vừa được nhiều người yêu thích, khẳng định sẽ có người đố kị với chị rồi.”

“Đừng để mấy lời các cô ấy nói trong lòng.”

“Em biết rồi……” Trong lòng Quý Thanh Anh có một loại cảm giác không thể hiểu.

Nhân vật lợi hại như vậy, không cần tri kỷ như thế a, còn tới an ủi em. Em không cần an ủi, em không chịu được a!

…………

Xe phi nhanh trên đường.

Sở Tiêu Hành ngồi ở ghế sau, ánh mắt vẫn luôn nhìn đoạn video trên di động.

Tài xế ngồi trước đã bị bắt nghe đi nghe lại bản đàn này nhiều lần, từ lúc lên xe đến giờ đã lặp đi lặp lại. Nếu người ngồi ghế sau không phải là ông chủ, anh ta đã kháng nghị ép đổi bài khác.

Sở Tiêu Hành nhìn người trong video, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh trước đây……

Khi cô mới học đàn, đàn một bản trước mặt anh như dâng lên một món đồ quý báu, cuối cùng còn hỏi anh đàn thế nào.

Anh ngồi ở trước cây dương cầm, tùy tay đàn một khúc.

Đàn xong, cô kinh ngạc nhìn anh, “Hoá ra anh biết chơi a?”

Anh xoa đầu cô, “Muốn anh dạy cho em không?”

“Không cần không cần,anh bận rộn như vậy,làm gì có thời gian dạy em đánh đàn.” Miệng cô thì cự tuyệt nhưng lại cười tủm tỉm, “Em chỉ chơi cho vui thôi.”

Anh khẽ cười một tiếng, nói: “Chúng ta cùng nhau đàn đi.”

Hai người ngồi ở trước dương cầm, bốn tay phối hợp đàn cùng nhau.

Anh lười biếng chơi cùng cô, cô vừa nhấc mắt, bắt gặp ánh mắt anh, rõ ràng vui vẻ cực kỳ lại bởi vì ngượng ngùng mà cố kiềm chế để mình không cười, nhưng đôi mắt kia lại si tình mà không giấu được ý cười. Dưới ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, lóng lánh động lòng người.Anh đột nhiên không có hứng thú với chuyện đánh đàn nữa, duỗi tay giữ đầu cô, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không ngừng sâu hơn……

Anh bế cô lên dương cầm, vang lên một tiếng đàn lớn, cô ngẩng mặt, phát ra tiếng hít thở.

Anh vừa chiếm hữu lấy cô, vừa ghé bên tai cô trầm thấp cười nói: “Đánh đàn như vậy càng có ý tứ.”

Cô đỏ mặt, vòng tay lên cổ anh, đem khuôn mặt vùi vào ngực anh.

Bộ dáng ngượng ngùng của cô như là một

chú nai con thẹn thùng đến cực điểm rồi lại không biết phản kháng, chỉ có thể trốn đi……

“Trốn cái gì?”Anh nâng mặt cô lên, nở một nụ cười không đứng đắn, càng thêm tùy ý hưởng thụ bộ dáng này của cô.

…………

Khi Sở Tiêu Hành đi vào bên trong buổi party, Quý Thanh Đường đã rời đi rồi.

Trần Mạch tiếc hận nói: “Cô ấy có vẻ như không thích xã giao,ở chưa được bao lâu đã đi rồi.”

Sở Tiêu Hành quét mắt nhìn xung quanh một lượt, trong đại sảnh náo nhiệt, mỹ nữ nhiều vô kể, ở trong mắt anh lại như chốn không người.

Sự chờ mong trong mắt Sở Tiêu Hành dần tắt, xoay người rời đi.

“Tới cũng tới rồi, không qua chào hỏi Trần Lộ vài câu sao?” Trần Mạch đi theo bên cạnh anh.

Sở Tiêu Hành: “Không cần thiết.”

Từ trước đến nay anh không có hứng thú với những buổi tiệc như này.

“Anh!” Giọng nói nhẹ nhàng của Sở Mạt vang lên, đi đến trước mặt Sở Tiêu Hành, “Anh cũng tới nha.”

Sở Tiêu Hành nhìn thấy cô, không có phản ứng gì, sự phiền muộn trong lòng làm anh không muốn tiếp chuyện với bất kì ai.

“Đúng rồi,anh, vừa rồi em thấy Đường Đường,cô ấy rời đi cùng với Chu Tử Mộc rồi, hình như là cùng nhau đi ăn khuya.”