Ta đứng ở bên cạnh giường, nghe Chu Mục thì thào.
Nếu phụ thân và a nương của ta còn sống thì bọn họ sẽ còn ân ái hơn cả Chu Mục và Cố Khanh Tuyết. Phụ thân sẽ không trêu chọc cho a nương tức giận mà a nương vẫn luôn dịu dịu dàng dàng, nàng ấy là nữ tử tốt nhất thế gian này.
Bọn họ chính là đôi phu thê ân ái nhất trên đời này.
Nhưng tất cả những thứ này, đã bị hủy đi rồi.
Ta từ từ ngồi xuống giường, cúi người nhìn Chu Mục. Đầu óc của hắn đã không còn tỉnh táo, thậm chí đã bắt đầu mơ hồ, còn coi ta là Cố Khanh Tuyết.
Mặt ta không biểu cảm mà cúi người xuống, duỗi tay cởi xiêm y hắn ra, trong mắt ta không hề có một chút ngại ngùng mà nữ nhân nên có.
Thế gian này, có trăm ngàn loại phương pháp trả thù.
Loại dùng đ.a.o g.i.ế.t thẳng, chính là loại sảng khoái nhất.
Mà ta còn có một loại càng đã hơn, làm cho bọn họ càng đau khổ hơn để có thể tế cho linh hồn phụ thân và a nương của ta ở trên trời.
Sáng sớm hôm sau.
Ta vừa mới tỉnh giấc, Cố Khanh Tuyết đi đến tẩm điện tìm thái tử.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy ta ở trên giường:
"Tiện nhân, ngươi chính là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!"
Cố Khanh Tuyết hét lên một tiếng tựa như là gặp một tên phản đồ, nàng đưa tay muốn kéo ta từ trên giường xuống.
Động tĩnh quá ồn ào khiến Chu Mục đang ngủ say từ từ tỉnh lại.
Thấy Cố Khanh Tuyết không ngừng lôi kéo ta, hắn lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt hắn tái mét, dùng lực đẩy ta xuống giường, sau đó xốc chăn bước xuống đất, muốn cầm tay Cố Khanh Tuyết:
"Tuyết Nhi, đêm qua ta uống hơi quá chén."
Muốn khai chi tán diệp là một chuyện nhưng để người trong lòng tận mắt nhìn thấy cảnh này, Chu Mục vẫn cảm thấy đau lòng quá rồi.
Lúc này, Cố Khanh Tuyết đã rơi lệ đầy mặt, nàng nhìn ta bằng đôi mắt oán hận rồi tát Chu Mục một cái thật mạnh, sau đó ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
Còn về phía Chu Mục, hắn nhanh chóng cầm áo ngoài ở bên cạnh, mặc vào rồi đuổi theo ngay tức khắc.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc nhìn ta một cái nào.
Nếu không, hắn nhất định sẽ thấy khóe miệng của ta không kiềm chế nổi mà cong lên.
"Bây giờ bò lên được giường thái tử thì sao chứ? Trong lòng thái tử chỉ có một mình thái tử phi, có thể sống được thì nói tiếp."
Tỳ nữ đứng ở bên cạnh vốn muốn hầu hạ Chu Mục rửa mặt, nàng thì thầm trong miệng.
Ta nâng mí mắt, nhìn nàng một cái.
Trong mắt nàng ta đầy sự ganh ghét, sau khi phát hiện ra ta đang nhìn nàng thì nàng ta liếc ta một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi cho là ngươi bò lên được giường thái tử thì có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao? Cũng không ngẫm lại xem thái tử phi có thể dung thứ cho ngươi không!"
Từng câu từng chữ của nàng ta đều chữ d.a.o g.ă.m.
Đơn giản vì nàng ta cho rằng tình cảm giữa hai người họ rất sâu đậm.