Tô Lan Chỉ lẳng lặng nghe, chờ nàng nói xong mới lên tiếng: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, làm người phải nhìn về tương lai, tỷ cũng không cần hâm mộ chúng ta, phải biết tục ngữ có câu nhà có kẻ ngốc khó tụng kinh, ai mà không có chuyện phiền não? Nhà muội cũng có một đống chuyện khiến người ta sốt ruột. Cho dù là Kim tỷ tỷ, nhìn thì ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng chưa chắc mọi chuyện đều hài lòng. Bây giờ sống khổ một chút, về sau biết đâu khổ tận cam lai, tỷ tỷ cần suy nghĩ thoáng hơn mới đúng.”
Cao Tiểu Thuý gật đầu: “Muội muội nói rất có lý, ta cũng chỉ là nhất thời lẩn quẩn trong lòng mà thôi. Nhưng mà ta thấy muội muội vẫn luôn bình thản, không lẽ trong nhà cũng có chỗ không vừa lòng? Chúng ta hay trò chuyện với nhau, vậy mà ta không nhìn ra được chút gì.”
Có qua mà không có lại thì thật là thất lễ, nếu đã nghe xong tâm sự của người ta rồi, chính mình cũng nên nói một chút mới tốt, Tô Lan Chỉ liền nói: “Không giấu gì tỷ tỷ, ngày xưa nhà của ta cũng xem như là có căn cơ, khi gia gia ta còn sống là ở quảng trữ ti làm chủ sự, gia đình có nhà có đất. Nhưng hai vợ chồng về già hơn bốn mươi mới có được một đứa con độc đinh là phụ thân ta, vì nuông chiều quá trớn khiến hắn trở nên ăn chơi trác táng. Ngày trẻ phụ thân ta cả ngày chỉ biết đi chơi, mang theo cả đống người ăn nhậu chơi bời. Đến khi gia gia và nãi nãi ta lần lượt qua đời, hắn càng không bị ai quản chế, chưa tới hai năm đã đem tất cả tiền tài trong nhà phá sạch, tới đất cũng đem bán. Trong nhà không còn nhiều tiền, không thể xem tiền như rác mà đi bao người ta ăn nữa, cho nên những “bằng hữu” đó của hắn đều trốn tránh không gặp. Hắn buồn bực trong lòng nên cả ngày uống rượu, hễ say thì đem tỷ muộn bọn ta ra đánh để xả giận. Chân của tỷ tỷ cũng bị hắn đánh gãy, từ đó hắn mới thu liễm tính tình lại chút.”
Cao Tiểu Thuý kinh hãi hỏi: “Vậy bây giờ tỷ tỷ của muội như thế nào?”
Tô Lan Chỉ đáp: “Cũng may kịp thời mời đại phu, sau khi nắn lại xương thì chân tỷ tỷ cũng tốt lên, chỉ là không thể đứng lâu, đi nhanh sẽ hơi cà nhắc, còn lại không sao. Nhưng mà đúng thật là Tái ông mất ngựa biết đâu hoạ phúc, tỷ tỷ bởi vì chân có tật nên khi tiểu tuyển trong cung mở ra đã được miễn tuyển, hiện giờ đã đính hôn. Tháng chín sẽ gả đi.”