Bên này khi Tô Lan Chỉ về phòng, nhìn thấy Cao Tiểu Thuý ngồi khóc một mình. Nàng ta vừa cảm giác có người về vội vàng lấy khăn lau nước mắt, nhìn thấy là Tô Lan Chỉ, gắng gượng nở nụ cười: “Muội đã quay lại rồi à, gặp được người nhà chưa?”
Lan Chỉ đáp: “Đã gặp rồi, sao không thấy Lý tỷ tỷ và Kim tỷ tỷ?”
Cao Tiểu Thuý nói: “Hai người đó về sớm hơn muội một chút, Ninh công công có việc nên mới gọi hai người bọn họ đi rồi.” Vừa nói vừa lấy khăn nhúng vào nước rồi đắp lên mắt. Thấy vậy Tô Lan Chỉ mới bảo nàng: “Tỷ lấy khăn bọc lấy bã trà qua đêm rồi đắp lên mắt, sẽ nhanh tiêu bớt vết sưng.” Cao Tiểu Thuý sửng sốt nhưng cũng làm theo lời Tô Lan Chỉ, đắp một lúc cảm thấy đôi mắt đã đỡ hơn, vội soi gương thì thấy tốt hơn nhiều, không nhìn kỹ sẽ không biết nàng đã khóc.
Cao Tiểu Thuý vội cảm tạ, Tô Lan Chỉ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cao tỷ tỷ đang nhớ nhà sao? Nếu tỷ có tâm sự gì cứ nói cho muội nghe, tuy không thể giúp gì nhưng cũng giúp tỷ nhẹ lòng.”
Cao Tiểu Thuý thở dài: “Tỷ làm gì còn nhà để nhớ…” Rồi duỗi tay cầm lấy ấm trà trong phòng tự rót cho mình một ly, còn muốn rót cho Tô Lan Chỉ nhưng nàng duỗi tay ngăn cản, tự rót một ly nước lạnh. Chỉ nghe Cao Tiểu Thuý cay đắng nói: “Các muội đều có người tới thăm, chỉ có ta là một mình. Mọi người đều là chỗ tỷ muội thân thiết, không hề kém tỷ muội ruột, nghe các muội kể về tình trạng trong nhà của mỗi người ta thực sự rất hâm mộ. Các muội trong nhà có lẽ không quá giàu có, nhưng cả nhà hoà thuận thân thiết, cho dù vào cung bên ngoài cũng có người nhớ mong, nhưng nhà tỷ lại không có ai nhớ tới ta. Gia đình tỷ tính ra cũng có chút nhân mạch ở nội vụ phủ, nhưng hiện tại ta tới cả một người để nhờ cậy cũng không có mặt mũi đi tìm, muội đoán xem là vì sao? Đây đều là chuyện tốt mà kế mẫu kia của ta làm ra!”
“Khi nương ta còn sống, ta ở nhà không khác gì tiểu thư, đến khi ta mười sáu tuổi nương lại mang thai. Ai ngờ khi lâm bồn lại bị khó sinh, giống như giành giật sự sống để hạ sinh ra đệ đệ của ta, nhưng chưa kịp nhìn mặt đệ đệ đã qua đời. Sức khoẻ đệ đệ ta cũng không tốt, chưa đến một tuổi đã mất. Tiếp đến hai năm cha ta lại cưới vợ kế, vừa qua năm đã sinh cho cha ta một đứa con trai trắng trẻo mập mạp. Con vợ trước như ta liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người ta, mỗi ngày không thiếu cách đày đoạ ta. Cha ta từ khi có con trai liền quên con gái, đối với hành vi của kế mẫu đều nhắm một mắt mở một mắt. Hai năm đó ở nhà ta đã chịu không ít cực khổ, khó khăn lắm mới tham dự được tiểu tuyển năm nay, ai cũng nói tiến cung hầu hạ người khác là cực khổ, ta lại cảm thấy so với ở nhà còn sung sướиɠ hơn. Đối với cái nhà kia ta đã không còn gì lưu luyến, chẳng qua là thấy các muội có người nhà quan tâm, khó tránh thấy khổ sở trong lòng nên khóc một lúc để cảm thấy dễ chịu hơn thôi. Muội muội đừng chê cười.”