Trên thực tế, tình cảnh lúc đó của nàng cũng không khác gặp ma là mấy, hồn của nàng nhập vào người một cung nữ tên Hồng Ngọc, nhưng không có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ nên nàng không dám làm gì. Dù sao cũng là người từng xem qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết, nàng thừa biết đa phần cổ nhân rất mê tín, sợ là nếu quá mức khác thường sẽ bị người ta cho là yêu quái rồi lại mang đi huỷ diệt nhân đạo. Nàng không muốn sống tại cái nơi xa lạ này mà chờ đợi ngày trở về, nhưng lại càng không có can đảm đi tìm chết, buồn bã một thời gian vẫn là phải tiếp tục sống thật tốt.
Có vẻ như các mối quan hệ của nguyên thân không tồi, mọi người đều gọi nàng là Hồng Ngọc tỷ tỷ, ba người chung phòng cũng đối xử với nàng rất thân thiện. Nghe nàng lấy cớ bị bệnh xong thì không cho nàng làm việc gì. Từ trong miệng bọn họ nàng mới biết được, hoá ra “chính mình” có tay nghề may vá thêu thùa rất tốt, trong cung muốn tìm người tay nghề tốt hơn nàng không vượt quá một bàn tay. Vì để không bị vạch trần, nàng chỉ có thể buồn bực ngồi ở trong phòng liều mạng nhớ lại. Cũng may tuy rằng nàng không có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng những thứ như kỹ năng dùng kim vẫn còn có chút ấn tượng, ký ức của cơ thể vẫn còn đó. Khổ công luyện tập hết mấy ngày thì nàng cũng tìm về tám chín phần kỹ thuật, đủ để ứng phó những công việc được giao.
Sau đó, nàng từ từ biết được hiện tại đang là năm Thuận Trị gia cai trị, Thuận Trị đế sủng ái Đổng Ngạc thị, nên mối quan hệ với mẹ mình là Hiếu Trang hoàng hậu – lúc này đang là hoàng thái hậu – cực kỳ căng thẳng. Đổng Ngạc thị hạ sinh Tứ a ca, Thuận Trị nói đứa trẻ là “đứa con đầu tiên” của hắn, quả thật đem mẹ con Đổng Ngạc thị yêu sủng tới tận trong tim, ước gì có thể đem tất cả những thứ tốt nhất thế gian đặt trước mặt mẹ con họ. Tô Lan Chỉ do tay nghề may vá tốt, bị điều tới bên người Tứ a ca, trở thành người chuyên phục vụ cho hắn.
Nhưng tứ a ca chỉ sống được hơn ba tháng, nó vừa chết, Thuận Trị giống như phát điên lên, hơn nữa dưới sự xúi giục của Đổng Ngạc thị, cho rằng những người hầu hạ Tứ a ca đã hại chết nó. Thế là hạ lệnh đem toàn bộ những người hầu hạ bên Tứ a ca xử tử, nói là bồi táng, Tô Lan Chỉ cũng là một trong số đó. Nàng còn chưa từ ý chỉ ban chết của đế vương phong kiến phục hồi tinh thần lại, đã bị một ly rượu độc tước đoạt tính mạng.
Kỳ thật Tô Lan Chỉ cũng không cảm thấy khổ sở bao nhiêu, nàng cho rằng chết rồi thì có thể về nhà, ai ngờ khi nàng mở mắt ra, bốn phía hoàn toàn tối đen, không có chút ánh sáng nào. Cực kỳ tối cũng cực kỳ an tĩnh, giống như có thể nghe được cả tiếng máu chảy trong huyết quản. Loại cảm giác này cơ hồ có thể khiến người ta phát điên lên, nàng chỉ có thể cuộn tròn cơ thể ngồi dưới đất, một mình thừa nhận sự cô đơn tịch liêu vô tận này.