Trên quan đạo rộng lớn bằng phẳng có một chiếc xe la chở mười mấy tiểu cô nương chạy về phía Tử Cấm Thành. Trên xe đều là nữ tử của những gia đình thuộc thượng tam kỳ bao y, mấy tiểu cô nương này đều mới tầm mười hai mười ba tuổi, ngồi chen chúc ồn ào đầy cả xe. Ai có người quen thì nhỏ giọng nói chuyện, không thì buồn bã ngồi một góc, hoặc là hưng phấn, hoặc là sợ hãi. Chỉ có Tô Lan Chỉ lẳng lặng dựa vào vách xe, nhìn ra bên ngoài.
Không bao lâu, xe la đã tới được Thần Võ Môn, xa phu dừng lại, mọi người từ từ đi xuống theo thứ tự . Thái giám phụ trách đã sẵn từ lâu, bắt đầu cầm danh sách cẩn thận đối chiếu, sai người kiểm tra tay nải tùy thân của các nàng, mới chào hỏi thị vệ canh cổng rồi mang theo các nàng đi vào trong.
Ở trong cung, cung nữ không có tư cách được dùng xe, cho nên bắt đầu từ Thần Võ Môn, các nàng phải đi bộ một đoạn đường dài để đến chỗ dạy bảo cung nữ. Mấy ngày trước, bọn họ đã được huấn luyện đơn giản cả rồi, những quy củ cơ bản đều đã biết nên không dám nhìn tung, đầu hơi cúi hướng về phía trước mà đi, trong tầm mắt chỉ thấy hai bên tường cung cao cao cùng với con đường gạch xanh trước mặt.
Tô Lan Chỉ đi theo mọi người, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn không giống bọn họ. Nàng có chút hưng phấn, có chút chờ mong lại còn thêm chút mờ mịt.
Tô Lan Chỉ vốn dĩ không phải tên Tô Lan Chỉ, nàng là một cô gái bình thường ở thế kỷ 21, có một cái tên bình thường, sống trong một gia đình bình thường. Ba là đầu bếp, mẹ là nội trợ, còn có một người anh từ nhỏ muốn nhập ngũ, lúc thi đại học đã trúng tuyển vào trường quân đội với thành tích cao, xem như cũng đạt được giấc mộng quân nhân của anh ấy. Mà Tô Lan Chỉ là con gái cưng trong gia đình, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, anh trai chiều chuộng, trừ bỏ hai lần yêu đương không thành công ra thì chưa từng trải qua biến cố lớn gì, sống bình đạm trôi chảy tới hơn hai mươi tuổi
Khi đó, Tô Lan Chỉ vẫn còn được gọi là Lý Viện, nàng thích nói thích cười, cũng thích chơi đùa, có công việc ổn định, tuy lương không cao nhưng có cha mẹ và anh trai giúp đỡ, ngày qua ngày trải qua cực kỳ dễ chịu. Ngày thường nếu không có việc gì để làm, nàng thích ngâm mình trên mạng, thích nhất là xem tiểu thuyết đủ thể loại. Nàng cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt và các loại tư tưởng kỳ lạ. Ví như khi thể loại tùy thân không gian phổ biến, nàng sẽ ảo tưởng chính mình cũng có một cái không gian tuỳ thân; khi tiểu thuyết trọng sinh trở thành trào lưu, nàng cũng từng nghĩ tới chuyện một lần trọng sinh để đền bù tiếc nuối; khi thể loại xuyên việt thành xu hướng, nàng cũng hy vọng bản thân có thể xuyên qua một phen, ảo tưởng dựa vào năng lực của bản thân mà hô mưa gọi gió ở cổ đại.
Có lẽ là vị thần tiên rảnh rỗi nào đó nghe được tiếng lòng của Lý Viện, nên vào sinh nhật lần thứ 25 đã thoả mãn nguyện vọng được xuyên việt một lần của nàng. Mới hôm trước hãy còn cùng bạn bè chúc mừng sinh nhật, hôm sau mở mắt đã thấy một người phụ nữ mặc kỳ bào Mãn Thanh màu nâu đi qua đi lại trước mặt. Gương mặt xấu xúc phạm người nhìn kia khiến nàng xém chút nữa hét lên thất thanh một tiếng “Gặp ma”.