Hai người được diêm vương và các quan lại duyệt qua cổng thì trong lòng 3 phần háo hức, vui vẻ. 7 phần hoang mang, lo sợ. Đó giờ chỉ lên dương giới với tư cách hắc bạch vô thường. Có nhiệm vụ dẫn đường cho vong hồn đã chết từ dương giới xuống âm giới. Đây là lần đầu tiên hai người lên đó với tư cách là con người. Bạch vô thường vì nghỉ đây sẻ là lần cuối được gặp các cán bộ khác, sau khi nghe đề nghị của Hắc vô thường với diêm vương. Cậu liền đưa Hắc đi chào tạm biệt tất cả mọi người, dù Hắc có vẻ không cam tâm cho lắm.- Nghe bảo hai người sắp lên dương giới làm nhiệm vụ đúng không.
Mạnh bà bước đến với chén canh còn trên tay, hỏi hai người. Bạch vô thường không ngần ngại mà trả lời bà một cách lễ phép.
- Vâng đúng ạ, từ trước tới giờ bà đã vất vã với chúng con rồi.
- Nói như chúng bây đi luôn không bằng, mà nếu đi như thế thì việc ở đây sẻ ra sao đây?
- Chắc là sẻ giao cho đầu trâu mặt ngựa ạ.
- À đúng rồi, trước khi đi thử giúp ta chén canh này vừa chưa được không?
- Chúng tôi xin từ chối ạ.
Nói xong Bạch vô thường liền chạy đi lôi theo tên đồng nghiệp thối của mình. Hai người đến chổ của ông Tơ bà Nguyệt. Hắc cứ mãi đứng bên ngoài không dám vào, làm Bạch vừa lôi kéo vừa hỏi:
- Làm gì mà ngươi đứng đó mãi không chịu vào? Làm như họ ăn thịt ngươi không bằng.
- Ta không vào! hai người đó lần trước mém xíu nữa là nối dây tơ duyên của ta với một vong hồn nam đó.
- Đâu phải tự nhiên họ làm như vậy.
- Ta chỉ khen hắn đẹp trai. Mà họ đã đồi nên duyên rồi.
Lôi kéo mãi tên tiểu tử kia mới chịu vào. Vừa bước vào thì thấy họ đang ngồi trên bàng đánh cờ tướng khá vui vẻ. Bạch vô thường thấy vậy liền tới bắc chuyện.
- Con chào hai người ạ.
Không ai trả lời cậu cả dù chỉ là một tiếng. Hắc vô thường đứng kế bên mà nhàm chán chê cười.
- Thật nực cười, bộ ngươi không biết khi đánh cờ người ta kiên kị nói nhiều à. Khốn hồn đây còn là hai vị cao tuổi là quan chức cấp cao, có nhiều kinh nghiệm.
Bạch vô thường tức lắm nhưng chả làm gì được. Vì tên này nói đúng. Cậu chỉ có thể liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Còn hắn thì đứng dựa vào tường làm cái vẻ mặt ngây thơ đúng là không ai ưa nổi.
Quay lại tiếp với cậu chuyện của Nam quân :
Sau khi tra được sơ yếu lí lịch của thằng nhóc mình mới nhận về. Phu nhân nhà Phạm khá bất ngờ khi cô nhi viện đó còn không nhớ trong cô nhi viện có chứa thằng nhóc như cậu bé. Họ bảo lần đầu tiên gặp cậu là lúc ăn trưa thấy cậu cầm bát xin ăn. Mà nhân viên trong bếp chủ yếu đều dễ tính, nên cũng không có vấn đề gì quan trọng. Thẩm chí bà cũng không thể tìm thấy tên thật hay bất cứ thứ gì liên quan đến cậu nhóc này. Điều đó khiến bà lóe lên trong đầu cái suy nghỉ khốn nạng rằng thằng bé đó là một thứ cực kì xui xẻo. Vừa nghỉ bà vừa hoảng sợ cho người tối hôm đó đem cậu vức đi, xa nơi này càng xa càng tốt.
- Xin lỗi nhóc, ta cũng không còn cách nào khác.
Tên vệ sĩ cổng Nam Quân trên lưng còn đang ngủ say như chết. Đặt cậu trước cổng chùa mà không lấy lòng thương tiết. Sáng sớm hôm sau một bà lão đi qua thấy cậu nằm co ro một góc vì lạnh liền hỏi:
- Cậu nhóc nhà đâu không ở, mà ra đây nằm thế này, bộ không sợ chết cống à.
Cậu giật mình tỉnh giất không thấy anh hai mình đâu đã rất bất ngờ, mà còn cộng thêm việc đây không phải là căng phòng ấm cúng hôm qua khiến cậu rất sốc. Chỉ mới có một đêm thôi mà cậu còn chưa cảm nhận được thế nào là gia đình nữa mà. Đứng trước câu hỏi của bà lão cậu chỉ biết rưng rưng khóc mà nói vài lời:
- Nhà...cháu đâu r...rồi.
- Thôi bà hiểu rồi, đừng khóc nữa.
- Họ không cần cháu nữa, họ vức cháu rồi.
Cậu trả lời bà lão một cách run rẩy. Bà lão thấy thế sót lắm vì bà cũng mất con trai mình cách đây không lâu. Bà nói tiếp:
- Nếu họ không cần cháu thì bà cần cháu. Bà là bà An từ nay sẻ nhận nuôi cháu được chứ ?