Thời gian của âm giới hoàn toàn không giống nhau. Khi kiểm tra mười lăm phút, nhưng đồi với học sinh chỉ có năm phút thì thời gian của hai thế giới này cũng vậy. Nếu nó chỉ chênh lệt hai, ba tháng thì đó sẻ là một vấn đè lớn cho Hắc Bạch vô thương. Nhưng chỉ số chênh lệt này thì khác. Nó phải dùng đơn vị là NĂM, vì 2 năm của âm giới bằng 15 năm trên dương giới nên việc này có vẻ khá đơn giản.Nhưng chuyện lên dương giới không phải là chuyện đơn giản. Dù là cán bộ củ âm phụ nhưng hai người vẫn phải đi bằng cổng âm phủ như các vong hồn khác. Nên chuyện nó đông đúc và kẹt người là một chuyện rất hiển nhiên. khi lên tới dương giới thì hai người cũng mất đi ba năm rồi.
Hắc vô thường và Bạch vô thường lần lược lấy tên là Lạc Sơn và Bạch Lâm. Hai người không hẳng là đầu thai mà chỉ đơn giản là được cung cấp cho thân sát phù hợp để chứa linh hồn của mình với lứa tuổi 23. Nhìn hai người khá ưa nhìn trong đổ tuổi ấy. Nếu Bạch Lâm mang thân sát có vẻ bên ngoài thương sinh với chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, mái tóc gọn gàng. với cặp kính tròn nhìn anh rất tri thức. Thì Lạc Sơn cũng không kém, mang trên minh bộ vest đen và mái tóc được chia 3/7. Họ khiến các cô gái xung quanh phải gào thét vì vẻ đẹp của mình.
Trong khoản thời gian đó thì Nam Quân đã được tám tuổi. Cậu được bà An nuôi dạy và cho đi học đầy đủ, dù nhà bà cũng không khá giả gì. Còn bên phía Hoàng Minh khi ngủ dạy cậu khóc nất lên vì không thấy em trai mình đâu. Mẹ cậu đã đem về cho cậu một đứa em gái khác tên Kỳ An, nhưng tâm trí cậu chỉ coi Nam Quân là em mình. Mẹ cậu phải dỗ dành rằng. Nam Quân đã tìm được gia đình của mình, và điều đó tốt cho em ấy.Khi đi học Cậu lại hỏi các bạn trong lớp có biết hoặc thấy Nam Quân đâu không. Nhưng tất cả đều trả lời không biết và cho gằng cậu chỉ đang tưởng tượng ra em trai và đi tìm em ấy một cách vô thức.
- Bây giờ sao đây? Ít ra thái tử cũng phải có đặt điểm nhận biết nào chứ.
Lạc Sơn hỏi Bạch Lâm. Hai người đang đứng ở một bên đường vì không biết phải đi đâu và về đâu.
- Mạnh bà có cho ta biết thái tử có đôi mắt khá đặt biệt. Nhưng trông như thế nào thì bà ấy không.
- Không lẻ là mắt lồi, cũng có thể là mắt to tròn như búp bê, hay là mắt không có đồng tử, hoặc là...
- Ngươi im ngay cho ta càng nói càng không giống tả con người !!!
Nói xong Bạch Lâm đánh thẳng vào đầu của Lạc Sơn. Một cú khá thốn và đau.
Hai ngời không còn cách nào khác phải đi tìm từng cậu bè mà nhìn vào mắt của chúng. Làm người lớn trong vùng nghỉ hai người là biếи ŧɦái mà đuổi đi. Hên là hai người còn biết sài nhan sắc đề mua chuộc chủ trọ mà sống qua ngày. Sáng đi tìm, chiều đi làm thêm ở một quán cà phê và tối về nhà trọ. Cứ như thế hai người đã trải qua mười một năm ở dương giới mà chả có tin tức gì của thái tử.
Một hôm trong lúc Lạc Sơn đang ngủ thì được đàu trâu mặt ngựa báo mộng
- Này. hai người chỉ còn một khoản thời gian ngắn thôi đó. Sao tới giờ vẫn chưa nghe tin tức gì thế ?
- Chả tìm được gì cả, tất cả đều vô ích.
- Vậy định đưa mạng cho Diêm vương thật à.
- Chuyện đó....
- Nè dậy đi, sáng rồi !!
Tiếng gọi của Bạch Lâm cắt ngang cuộc nói chuyện của Lạc sơn.
- Ngươi mơ thấy gì mà ta gọi mãi không chịu dậy vậy?
- Ta mơ thấy cái chết trước mắt chúng ta rồi
- Hả?