Trong vài chục cái thang máy lần lượt có người chơi mới bước ra, tổng số người càng ngày càng nhiều thêm. Mọi người bị triệu tập lại trên quảng trường, ước chừng có khoảng tầm 300 người.
Mặt đất ở chính giữa quảng trường chiếu ra một hình ảnh đếm ngược khổng lồ, thời gian đếm ngược là 3 phút đồng hồ.
Màu đỏ và trắng hình thành nên sự tương phản rõ ràng.
Không có bất kỳ nhắc nhở nào, cũng không biết được sau khi đếm ngược kết thúc sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạch Giai nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ đứng cùng nhau là được, đứng gần một chút, đợi đếm ngược kết thúc chúng ta sẽ tự động xuất hiện tại “điểm bắt đầu”.”
Mắt thấy đếm ngược sắp kết thúc, trong đám người đột nhiên có người lớn giọng hét lên một câu: “Sau khi đếm ngược kết thúc có khi nào nơi này sẽ nổ tung không?”
Đám người bắt đầu xuất hiện rối loạn, trong phút chốc mọi người đều bắt đầu trở nên hoảng loạn, có người còn bắt đầu chạy trốn.
Nhưng Bạch Giai vẫn không hề động đậy, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất an như cũ.
Ánh mắt của cô ấy như đang nói, đừng mà!
Quả nhiên, người đầu tiên xông xuống khỏi bậc thềm của quảng trường không ngoài ý muốn đã xảy ra chuyện.
Lực lượng thần bí xé ngang eo anh ta ra thành hai nửa, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng của anh ta, máu tươi đã xối xuống thấm đầy cả viên gạch trắng lớn, ruột gan nội tạng nát bét vương vãi rơi đầy đất.
Đôi chân của người đàn ông kia bị ném ra xa mấy mét, vặn xoắn lại thành hình dạng kỳ quái.
Sự náo động của đám người tức khắc lắng lại.
Tôi nhìn thấy nửa thân trên của người đàn ông kia nằm bò ở trên bậc thềm, hai con ngươi trợn trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Tôi không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
.......
Bạch Giai không lừa chúng tôi, sau khi đếm ngược kết thúc chúng tôi xuất hiện ở trong một khách sạn, cũng là cái gọi là điểm bắt đầu.
“Người chơi” ở điểm bắt đầu này ngoài tôi, Bạch Giai và anh trai shipper ra còn có 7 người khác nữa.
Bọn họ trong lúc náo loạn lúc nãy vô ý chạy về phía chúng tôi, nên chúng tôi tự động bị lập đội luôn.
Thay vì nói là khách sạn thì nơi này càng giống một căn mật thất, mười người chúng tôi bị nhốt trong một căn phòng đôi tiêu chuẩn, không có cách nào thoát ra ngoài.
Cửa sắt và cửa sổ đều bị khóa chặt hoàn toàn, càng kỳ lạ là kính cửa sổ dù cho bị vật cứng đập thế nào cũng không hề hao tổn, thậm chí còn không để lại chút dấu vết gì.
Một người đàn ông vạm vỡ bắt đầu động não suy nghĩ nói: “Nếu đã không cho đi cửa chính, cũng không cho trèo cửa sổ, vậy chúng ta dứt khoát đυ.c tường mà ra, đào một cái lỗ cũng vẫn ra ngoài được như thường mà.”
Nói xong, anh ta dùng nắm đấm mạnh mẽ của mình đấm mạnh lên mặt tường.
Anh trai shipper vẫn bình tĩnh như cũ: “Tạm thời đừng vội manh động thì hơn.”
Anh ta nói rất có lý, người đàn ông bị gϊếŧ chết trên quảng trường ngày hôm nay chính là một ví dụ điển hình.
Đột nhiên, một người trẻ tuổi chui từ dưới gầm giường ra, cả đầu đầy bụi: “Xem tôi phát hiện ra cái gì này!”
Là một chiếc chìa khóa!
Nhưng hiển nhiên không phải là chìa khóa để mở cửa, nó nhỏ quá.
“Ngăn kéo!” Tôi đột nhiên nghĩ tới, cái chìa khóa của ngăn kéo ở nhà mình cũng gần bằng kích thước như thế này.
Ở đây quả thực có một cái tủ đầu giường bị khóa lại, mười người chúng tôi lập tức vây lên xem.
“Cạch” một tiếng, ngăn kéo được mở ra.
Bên trong hình như không có thứ gì cả, được rồi, chỉ có một chiếc điều khiển điều hòa và một cái bật lửa.