Bán Dạ

Chương 7

Máu nhuộm đỏ cả người của cô.

Người mà mình yêu nhất, giờ đây biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn khiến người ta không dám nhìn thẳng, buồn nôn, kinh hãi, sụp đổ trong nháy mắt đánh gục tâm lý của Bạch Giai...

Cô quên cả khóc, tuyệt vọng ngồi bệt trên đất.

Cô ấy biết, một mình cô căn bản không có cách nào tự mình sinh tồn ở trong cái thế giới này được, nếu để lỡ mất cơ hội này, có thể sẽ không bao giờ cô có thể thoát ra ngoài được nữa.

Vậy nên cô quyết định liều mạng một lần, bò dậy xông vào tòa nhà chưa hoàn thành ở trước mặt nơi xuất hiện “bug”, bắt đầu tìm kiếm “cửa”, cánh cửa có thể giúp cô thoát ra ngoài...

Quan chấp pháp của thế giới này cũng bước theo vào thế giới thật, chỉ cần cô ấy tìm được cửa, thành công bước vào sau đó đóng cửa lại là có thể cắt đứt liên hệ, trốn thoát khỏi nơi này.

Cô ấy tìm thấy được cánh cửa kia, nhưng cô không có chìa khóa, cô chỉ có thể dùng một cái cưa lúc trước nhận được trong nhiệm vụ để cưa cửa.

Nhưng “quan chấp pháp” đã đuổi tới nơi rồi, cô ấy chỉ có thể chạy thục mạng trong các tầng lầu, không ngừng tìm kiếm một “cánh cửa” mới.

Tôi hỏi lại: “Không chỉ có một cánh cửa hả?”

Bạch Giai lắc đầu: “Mỗi cánh cửa ở trong khu nhà chưa xây xong kia đều là thông đạo, nhưng trong cánh cửa đó không nhất định sẽ có người trả lời, lúc đầu tôi dùng cưa để cưa, nhưng tốc độ quả thực quá chậm, cuối cùng tôi chọn cách gõ những cách cửa có người trả lời...”

Cái này có lẽ cũng trùng khớp, tiếng cào cửa tương ứng với tiếng cưa.

Tôi đoán các cánh cửa và liên hệ với thế giới bên ngoài là ngẫu nhiên, nếu không sao có thể xuất hiện việc cô ấy tùy tiện đổi sang gõ một cánh cửa khác, lại sẽ xuất hiện ở một tiểu khu khác được.

Tôi vội vàng hỏi: “Vậy người đàn ông chết ở trong nhà thì sao?”

Bạch Giai suýt lại bật khóc nức nở: “Tôi có lỗi với anh ấy...anh ấy là người duy nhất mở cửa cho tôi, có thể do lúc đó quá muộn rồi, quan chấp pháp xông vào trong, người đàn ông kia là do bị quan chấp pháp hành quyết, không phải do tôi gϊếŧ...tôi thực sự rất xin lỗi anh ấy...”

Anh trai shipper đột nhiên hỏi: “Chúng tôi dựa vào cái gì để tin cô?”

Ban nãy tính ra thì anh ta là nhiệt tình nhất, bây giờ lại nghi ngờ người ta, tôi không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng mà anh ta nói cũng rất có đạo lý.

Bạch Giai cúi đầu, đắm chìm ở trong đau thương vô tận, cũng không trả lời lại.

Anh trai shipper lại hỏi: “Vậy tại sao cô không bị hành quyết? Hơn nữa giờ lại còn xuất hiện ở đây?”

Bạch Giai đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngân ngấn ánh lệ: “Tôi không biết, tôi chỉ nhớ trước mắt tôi trắng xóa, sau đó lại lần nữa xuất hiện ở trong thang máy rồi, hơn nữa cho đến khi đặt chân lên bậc thềm của quảng trường, tôi mới dần dần nhớ lại được những chuyện trước đó.”

“Có khi nào đã bị “hành quyết”, nhưng không có nghĩa thật sự chết đi, mà là “bắt đầu lại trò chơi”?”

Tôi cảm thấy bản thân hình như đã phát hiện ra trọng điểm.

Bạch giai lắc lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói một mình: “Nếu thật là như vậy thì tốt rồi, tôi vẫn còn có thể gặp lại A Văn.” Người mà cô ấy nói chính là bạn trai của cô ấy.

Bây giờ tình hình đã ngày càng trở nên mất khống chế.

Tôi cúi đầu nhìn bản thân vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ với một đôi dép lê, bây giờ tôi đột nhiên nghĩ tới hôm nay chỉ là muốn xuống lầu lấy một kiện giao hàng mà thôi...

Vấn đề tới rồi.

Nếu “hành quyết” có nghĩa là bị chặt thành nhiều mảnh, vậy tại sao ở hiện trường không có thi thể của Bạch Giai?

Ngược lại cô ấy còn bị coi thành tội phạm bị truy nã...

Cô ấy cũng từng tới gõ của nhà tôi, nhưng camera giám sát lại không ghi được hình ảnh của cô ấy.

Vậy ngày hôm sau người tặng hoa cho tôi lại là ai?

Tối đó người tiếp tục tới gõ cửa nhà tôi lại là ai?

Rốt cuộc là Bạch Giai đang nói dối, hay là còn có một người khác?

Không mang theo điện thoại, đến X tôi cũng không có cách nào liên hệ được.

Được rồi, cho dù là mang theo điện thoại cũng không có tín hiệu, không thể gọi cho bất cứ ai được.

Ở đây gần như là một nơi hoàn toàn ngăn cách mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Suy nghĩ lại sắp rối thành một đám tơ vò, thật là, bản thân sao lại dính vào chuyện bất bình thường như vậy cơ chứ?

Nhưng tôi có thể rút ra được một kết luận không chắc chắn lắm đó là: Bạch Giai có thể là một nhân vật nguy hiểm.

Lúc này, Bạch Giai chủ động nói: “Nếu lần này vẫn như mấy lần trước, vậy lát nữa lúc lập nhóm tôi có thể ở cùng hai người không?”

Anh trai shipper như không để tâm lắm nói: “Không vấn đề.”

Tôi ngập ngừng một lát, sau cùng đành im lặng gật đầu đồng ý.