“Bọn họ đã đến đại đội đợi, còn có thể thuyết phục đại đội trưởng hay không, đợi lát nữa Thẩm Dược trở về sẽ biết.”
Nhưng mà Cao Phương Hà rất có tin tưởng đối với năng lực của mình.
Cô ấy nói Thẩm Dược nhà cô ấy chắc chắn có thể gặp chủ tịch, bọn họ có thể không vội sao?
Đám phụ nữ trong đội mỗi ngày nói nhà đông dài nhà tây ngắn, nói đến nói đi còn không phải là so người đàn ông nhà ai có bản lĩnh, đứa bé nhà ai nghe lời?
Tô Nhiễm Nhiễm vừa nghe vừa không nhịn được cầm lấy khoai lang còn bùn rửa sạch.
Mãi đến khi khoai lang trong chậu đều sạch sẽ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với động tác của cô, Cao Phương Hà cũng không để trong lòng.
Con người cô ấy là như vậy, đừng nhìn thích chiếm chút tiện nghi nhỏ, thì là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, đánh chủ ý với chuyện lớn.
Cô ấy múc một gáo nước đổ vào khoai lang, sau đó xách về phòng bếp.
Cơm trưa hôm nay là nấu khoai lang.
Đừng nhìn đời sau đều có rất nhiều người theo đuổi ăn lương thực thô giảm béo, thời buổi này ăn lương thực thô là chuyện vô cùng khó chịu.
Hàng năm không có chút thịt, khoai lang ăn nhiều dễ nóng ruột.
Nhưng không ăn cũng không có biện pháp, mỗi năm lương thực chia tới tay đều chỉ có một ít như thế, phải ăn thì mới miễn cưỡng chống đỡ đến lần đổi lương thực kế tiếp.
Lúc này lương thực tinh của Thẩm gia đã thấy đáy, chỉ có thể đợi thu hoạch quý này chia lương thực.
Nghĩ tới lu gạo sắp hết, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm ngũ vị tạp trần.
Tuy không biết đời đầu tiên bọn họ vượt qua tai họa lần này kiểu gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn khó sống.
Dù sao cho dù phía trên muốn phát lương thực cứu tế, cũng là lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể đảm bảo đám người sống sót mà thôi.
Tô Nhiễm Nhiễm đi theo sau Cao Phương Hà vào phòng bếp.
Phòng bếp đen tuyền, đặc biệt là tới gần góc bệ bếp tất cả đều là dấu vết bị khói hun.
Cao Phương Hà múc ít nước từ lu nước đổ vào nồi to rửa một lát.
Mà nhìn thấy lu nước to bỗng nhiên trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm xao động.
Một giọt nước đổ vào xô nước độ dày hơi cao, vậy đổi thành một lu nước to thì sao?
Dù sao một lu nước tương đương với bảy tám xô nước.
Nghĩ tới buổi sáng bọn họ đều che chở mình vô điều kiện, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn quyết định báo đáp một chút.
Tìm lý do bảo Cao Phương Hà rời đi, cô nhỏ một giọt nước suối vào lu nước.
Sau đó cầm lấy gáo múc nước khuấy nước trong lu nước.
Thẩm Hạ vừa về đến nhà, thì thấy vợ mình cong eo dường như đang…
Khuấy nước?
“Em muốn làm gì? Để anh làm giúp em.”
Bởi vì ngày hôm qua dọa đến cô, lần này Thẩm Hạ cố gắng hạ giọng nói chậm lại.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm cũng từng có kinh nghiệm một lần, lúc này không có hoảng.
Nhìn thấy anh trở về, đôi mắt cô sáng lên.
“Phương Hà nấu khoai lang, em rảnh rỗi nên tới tìm cô ấy tâm sự.”
Vừa nói cô vừa đặt gáo nước xuống, đi về phía anh.
Hiện giờ tâm trạng của Tô Nhiễm Nhiễm rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô có thể giải quyết vấn đề khó thu hoạch lúa trước.
Nhìn dáng vẻ mi mắt cô cong cong, trái tim ủ dột của Thẩm Hạ cũng có chuyển biến tốt hơn.
Đồng chí nữ kia quá kỳ lạ, những vật tư đó căn bản không điều tra ra được xuất xứ.
Toàn bộ huyện thành bao gồm chợ đen đều không có lượng thịt heo lưu động lớn như vậy.
Còn có những đồ ăn vặt và kem dưỡng da của cô ta căn bản không có khả năng là đồ bản địa, là lấy đâu ra?
Chẳng lẽ đại đội Thủy Kiều bọn họ thật sự ẩn giấu đặc vụ như vậy?