“Làm bừa! Thời gian thu hoạch đã định xong, đâu có thể nói đổi là đổi?”
Nghe thấy lời nói nằm trong dự kiến mọi người cũng không vội, lập tức thuật lại tin tức nghe được một lần với ông ấy.
Vừa nghe nói sắp bình chiến sĩ thi đua, gặp chủ tịch, Vương Phú Lai cũng không thể bình tĩnh.
Nhưng dù sao ông ấy cũng là đại đội trưởng, trải qua cũng tương đối nhiều, cũng không phải dăm ba câu có thể khiến ông ấy dao động.
“Sao tôi không nghe bí thư nói tới chuyện này?”
Theo lý thuyết chuyện như vậy không phải chuyện nhỏ, bí thư không có lý do không nói cho ông ấy.
Nhưng mà mọi người đã sớm bị tin tức không rõ chính xác hay không làm cho choáng váng đầu óc, tin tưởng đây là tin tức không truyền ra ngoài, vì đột kích kiểm tra mới có thể thể hiện tính chân thật của chiến sĩ thi đua, mà không phải giở trò bịp bợm.
Cho dù Vương Phú Lai nói thế nào, đám người đều luôn chắc chắn cố chấp ngày mai phải thu hoạch hạt thóc.
Không chỉ như vậy, có người từng thấy Lý Tuyết Thu đưa thịt cho ông ấy, còn uy hϊếp không thu hoạch trước, bọn họ sẽ nói chuyện này ra ngoài.
Vừa nghe thấy những lời này, gương mặt Vương Phú Lai đen lại, nhưng không có biện pháp với bọn họ.
Hiện giờ phía trên đang chuẩn bị điều tra ông ấy, nếu đám người trong đội nói linh tinh, chẳng phải ông ấy sẽ xong đời ư?
Có thể dời đi lực chú ý của bọn họ, cũng là chuyện tốt đối với ông ấy.
Đợi ông ấy qua thời gian điều tra, đến lúc đó lại thu thập đám người này.
Hơn nữa thu hoạch trước một tuần cũng không có tổn thất gì mấy, ít nhất đối với chức vị của ông ấy mà nói, chút tổn thất này không đau không ngứa.
Nghĩ tới đây, ông ấy không do dự nữa.
“Nếu các người cố chấp muốn thu hoạch trước, vậy ngày mai thu hoạch. Nhưng mà tôi nói trước, đến lúc đó có vấn đề gì, các người mỗi người đều không chạy thoát.”
Nghe thấy những lời này, có một số người bắt đầu do dự.
Dù sao thu hoạch lương thực là chuyện lớn, đợi thêm mấy ngày có lẽ mỗi người có thể thêm được ít gạo.
Nhưng thu hoạch trước…
“Ông đây không sợ! Chuyện gì cũng không thể ngăn cản quyết tâm gặp chủ tịch của tôi!”
Có người rống lớn một câu.
Đám người vốn do dự lập tức nhiệt huyết sôi trào!
“Tôi cũng không sợ!”
“Có gì phải sợ!”
“Ngày mai thu hoạch đi!”
…
Cả đại đội lập tức tràn ngập tiếng gầm rú mãnh liệt.
Tất cả mọi người hưng phấn vỗ tay, đôi mắt sáng như ban ngày.
Thẩm Hạ vừa mới trở lại trong đội, thì nghe được tin ngày mai sẽ thu hoạch lúa.
Không nghĩ tới đại đội trưởng sẽ thu hoạch trước một tuần, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng mà anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng trong đội tổ chức hoạt động gì đó.
Dắt xe đạp, Thẩm Hạ lập tức đi qua bên cạnh đám người trong đại đội.
Lập tức hấp dẫn một đám ánh mắt hâm mộ.
Đồng chí nam hâm mộ anh có xe đạp tốt như vậy, mà đồng chí nữ thì hâm mộ Tô Nhiễm Nhiễm, vậy mà tìm được người đàn ông cực phẩm như thế.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm được mọi người hâm mộ, lúc này đang vừa rửa khoai lang, vừa nghe Cao Phương Hà mặt mày hớn hở báo cáo chiến tích.
“Chị không biết đâu, em chỉ nói tùy ý với bọn họ mấy câu, quay đầu lại nhìn đã một truyền mười, mười truyền trăm!”
Không giống với Tô Nhiễm Nhiễm nghiêm túc cẩn thận, tốc độ rửa khoai lang của Cao Phương Hà gọi là bay nhanh.
Còn sạch sẽ hay không thì không nói, bạn chỉ hỏi nhanh hay không nhanh đúng không?
Nhìn khoai lang cô ấy rửa để sang một bên, Tô Nhiễm Nhiễm cố nén suy nghĩ muốn cầm lấy rửa lại lần nữa.