Nhưng Vu Chính Quân như không cảm nhận được, không quản Lý Tuyết Thu thúc giục, anh ta trực tiếp xuống xe.
“Anh muốn đi đâu?” Nhìn anh ta xuống xe, Lý Tuyết Thu vừa giận vừa hoảng, nhanh chóng nhảy xuống theo, kéo lấy anh ta: “Anh trở về cho tôi, mau đưa tôi tới huyện thành.”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng và oán giận của cô ta, Vu Chính Quân đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.
Hồi tưởng lại mới đầu khi cô ta ở bên mình còn vô cùng dịu dàng, đến cuối cùng quen “nhân vật lớn” thì trở mặt vô tình, trái tim anh ta như chìm vào đáy cốc.
“Lý Tuyết Thu, rốt cuộc là em coi anh thành cái gì?”
Có đôi khi Vu Chính Quân cũng không rõ.
Nói cô ta không thích mình, nhưng mỗi ngày cô ta đều đưa đồ ăn cho anh ta, còn thường động tay động chân với anh ta, rất nhiều lần anh ta suýt nữa bị trêu chọc mất khống chế.
Nhưng nếu nói cô ta thích mình, cô ta lại không chịu gả cho anh ta, còn thường nói cười với người đàn ông khác.
Hơn một năm qua, Vu Chính Quân cảm thấy như đặt mình trong nước với lửa, vừa lạnh vừa nóng, khó chịu muốn chết.
Giống như lúc này, vì một viên ngọc cô ta lại đẩy mình vào trong bụi bặm.
Rõ ràng mình đã đạp xe nhanh như thế, vẫn không đạt yêu cầu của cô ta.
Nhưng lúc này Lý Tuyết Thu đã rơi vào trong sợ hãi mất đi không gian, đâu còn bận tâm người đàn ông trước mặt có cảm xúc gì?
“Anh có phải là đàn ông hay không? Bảo anh dẫn tôi tới huyện thành anh không nghe hiểu sao?”
Vừa nói, cô ta vừa kéo tay anh ta đi tới bên xe đạp.
Nhưng một người phụ nữ như cô ta sao có sức mạnh kéo được đàn ông?
“Muốn đi tự cô đi!”
Một câu anh có phải là đàn ông không hoàn toàn chạm tới điểm mấu chốt của Vu Chính Quân, trong đầu anh ta hiện lên dáng vẻ mẹ kế hung dữ tức giận mắng mình, anh ta lạnh lùng đẩy tay cô ta ra, xoay người rời đi.
Thấy anh ta ném mình rời đi, Lý Tuyết Thu trợn tròn mắt.
Đợi khi cô ta lấy lại tinh thần giận dữ hét lên với anh ta: “Anh dám đi sao? Nếu anh rời đi, khi trở về tôi sẽ lập tức tìm người đến nhà anh từ hôn!”
Nhưng mà Vu Chính Quân nghe được những lời này, rời đi càng thêm dứt khoát.
Lý Tuyết Thu bị bỏ lại trợn to mắt nhìn người đàn ông đi xa, chửi ầm lên.
“Bà đây biết đám đàn ông các người không có một người là người tốt mà, đợi bà đây tìm được ngọc về, xem tôi có đá anh hay không?”
Hung dữ nhổ mấy ngụm nước bọt, Lý Tuyết Thu đạp xe đạp vội vàng xuất phát.
Nhưng mà hiện giờ sắc trời đã khuya, đường còn gồ ghề lồi lõm căn bản không dễ đi.
Đạp xe không bao lâu, Lý Tuyết Thu lập tức té ngã một cái.
Cô ta mặc váy, đầu gối bị mặt đất cọ rách da.
Cô ta đau tới mức suýt nữa khóc thành tiếng.
“Đều tại con khốn kia!”
Nghĩ tới cảnh ngộ mình gặp phải hôm nay đều là vì Tô Nhiễm Nhiễm làm hại, cô ta vừa giận vừa hận.
Sao lúc trước Tô Nhiễm Nhiễm lại được Thẩm Hạ cứu?
Nếu không bây giờ cô đã là giày rách.
Cũng tại cô ta chỉ lo bận việc của mình, cũng không đi để ý người phụ nữ nhát như chuột.
Người nào có thể nghĩ tới cô quay đầu lại hố mình như thế?
Tưởng tượng ngọc không gian của mình còn rơi không rõ tung tích, cô ta càng hận người phụ nữ kia.
Không rảnh lo chân còn đau, nghiến chặt răng, Lý Tuyết Thu lại bò dậy.
Nhưng khi cô ta đang định đạp xe đạp, thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói đáng khinh.
“Ồ, hóa ra là Lý Tuyết Thu à, cô muốn đi đâu thế?”
Lý Tuyết Thu quay đầu nhìn, hóa ra người này cùng đại đội, tên là Nhị Trụ.