Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu

Chương 31: Trắng hơn

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, sau khi tắm xong, cô cảm thấy hình như mình…

Trắng hơn một chút?

Tô Nhiễm Nhiễm xuống nông thôn đã hơn 1 năm, tuy không làm được việc nặng, nhưng mỗi ngày xuống ruộng vẫn là không tránh được.

Cho dù cô có làn da trắng trời sinh, nhưng ở dưới ánh mặt trời chói chang như thế lâu ngày, cũng không khỏi đen hơn chút.

Bây giờ tắm rửa xong, cô cảm thấy mình như ngâm mình trong sữa bò.

Cả người đều vô cùng dễ chịu, làn da cũng cởi đi sắc tố đen.

Không nghĩ tới hiệu quả của nước này mạnh như thế, Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng khϊếp sợ.

Nhưng cô không thể mỗi ngày tắm như thế, bị người ta nhìn ra được khác thường sẽ phiền phức.

Hiện giờ Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình là người có được núi bảo vật nhưng bó tay bó chân.

Mà bên kia, Lý Tuyết Thu bị Tô Nhiễm Nhiễm hố đúng là như lời Thẩm Hạ nói, được thả ra.

Lúc này trời đã sắp đen, hai người mặt xám mày tro tìm được xe đạp của mình, lập tức đạp xe về đại đội Thủy Kiều.

Lớp trang điểm trên mặt Lý Tuyết Thu đã lem luốc, tóc cũng hỗn độn không chịu nổi, cả người giống y như gà trống bị đánh bại, mất đi sáng rọi ban đầu.

Vu Chính Quân cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì bảo vệ Lý Tuyết Thu, trên mặt anh ta đều là vết thương bị người ta cào ra, cúc áo cũng không biết bị kéo đứt đi đâu.

Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn rửa sạch tình nghi.

Nhưng mà vì Lý Tuyết Thu quen “nhân vật lớn”, lúc này mới bảo lãnh cho bọn họ ra mà thôi.

Lý Tuyết Thu ngồi phía sau xe đạp, gương mặt đẹp vặn vẹo.

Vòng cổ trên cổ đã bị coi là tang vật bị mang đi, có thể lấy lại hay không còn phải xem kết quả điều tra thế nào.

Nhưng thứ này là cô ta lấy từ không gian ra, cô ta đâu giải thích được rõ?

Nghĩ tới không gian của mình, Lý Tuyết Thu đột nhiên cứng lại.

“Ngọc của mình đâu!”

Giọng nói của Lý Tuyết Thu đột nhiên trở nên vô cùng sắc nhọn, Vu Chính Quân sợ tới mức suýt nữa trượt chân khỏi bàn đạp!

“Ngọc nào?”

Cô ta có quá nhiều ngọc, nhiều đến mức Vu Chính Quân không nhớ rõ hôm nay cô ta mang ngọc gì theo.

“Ngọc của em! Ngọc của em! Mau quay đầu! Nhanh lên!”

Cả người Lý Tuyết Thu đều rơi vào sợ hãi, giống như trời sập xuống.

“Được rồi, em đừng vội, anh đưa em đi tìm.” Vu Chính Quân thấy cô ta như điên rồi, cũng không rảnh lo trời đều sắp tối đen, quay đầu đưa cô ta trở về.

“Anh nhanh lên! Nhanh!”

Lúc này Lý Tuyết Thu đã mất lý trí, chỉ ước gì có thể trực tiếp bay về huyện thành.

Cô ta vừa đấm sau lưng Vu Chính Quân, vừa thúc giục.

Vu Chính Quân vốn thể xác và tinh thần mệt mỏi, bị đánh trúng sinh đau, đành phải nghiến răng đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng mà xe đạp đi nhanh tới mấy cũng chỉ như vậy, cho dù chân Vu Chính Quân đều sắp đứt cũng không thể khiến Lý Tuyết Thu hài lòng.

“Phế vật! Anh đúng là đồ phế vật, tôi cần anh có ích lợi gì?”

Ngọc bội không gian không thấy, cả người Lý Tuyết Thu đều điên cuồng, tay không ngừng đấm đánh Vu Chính Quân, miệng thì ác độc mắng.

Nhưng những lời này không biết xúc động sợi dây thần kinh nào của Vu Chính Quân.

Hồi tưởng lại những lời cô ta thường xuyên nói, mắng anh ta là kẻ bất lực, kém người đàn ông khác, cộng thêm hôm nay cô ta vì khoe khoang mà mang đến tai bay vạ gió cho anh ta, Vu Chính Quân “bùm” một tiếng lập tức giận dữ.

Khi anh ta nghe thấy tiếng “mắng” tiếp, xe dừng lại!

“Vì sao dừng xe? Vì sao anh dừng xe? Nhanh đạp xe cho tôi!”

Không nghĩ tới đang lúc mấu chốt như vậy anh ta dừng lại, Lý Tuyết Thu thực sự sắp điên mất.

Cô ta lòng nóng như lửa đốt hết véo lại cào Vu Chính Quân.

Không giữ lại chút sức lực nào, để lại mấy vết máu trên người Vu Chính Quân.