Vừa nghe thấy những lời này, người xung quanh đều không nhịn được hít sâu một hơi.
“Xem ra thân phận của đồng chí nữ này không đơn giản, có tiền có phiếu đều không mua được chắc chắn là mua ở cửa hàng hữu nghị.”
Nhưng mà cửa hàng như vậy nghe nói còn phải có thân phận mới có thể đi vào.
Nghe thấy những lời này, ánh mắt hạ lưu của đám người vừa rồi không khỏi thu liễm mấy phần.
Lý Tuyết Thu không phủ nhận, để mặc bọn họ suy đoán.
Lúc này cô ta có loại cảm giác lâng lâng, căn bản không biết cửa hàng hữu nghị mà mọi người nói là ở đâu, cô ta chỉ hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
“Tuyết Thu.”
Vu Chính Quân gọi tên cô ta như nhắc nhở.
Anh ta biết vợ sắp cưới của mình có thói quen đến trạm phế phẩm tìm bảo bối, mà vận may của cô ta cũng rất tốt, tìm được không ít ngọc thạch.
Nhưng mà đá quý rõ ràng là thứ không phải có thể dễ dàng tìm được ở trạm phế phẩm.
Tuy không biết cô ta tìm đâu ra, nhưng bây giờ cô ta nói như vậy, bị người có ý xấu nghe được thì quá khó lường.
Lý Tuyết Thu lười để ý tới tên đầu gỗ này, một tay chống cằm, ánh mắt cô ta tham lam nhìn theo bóng dáng mua cơm.
Càng nhìn càng cảm thấy tim ngứa ngáy.
Ngũ quan của Thẩm Hạ lập thể góc cạnh, đường cong rõ ràng, trên gương mặt cương nghị tràn ngập nghiêm túc, chỉ đứng ở đó đã có loại khí thế khiến người ta khϊếp sợ.
Loại khí chất của người có địa vị cao này, khiến cô ta chỉ nhìn thôi không nhịn được chân mềm.
Đời trước Lý Tuyết Thu có nhiều đàn ông, đôi mắt cũng rất độc, liếc mắt một cái nhìn ra được Thẩm Hạ không chỉ có tiền vốn đủ, còn là người lợi hại.
Loại củi khô như Tô Nhiễm Nhiễm sao có thể chống đỡ được?
Không bằng để cô ta chia rẽ.
Mà cô ta suy nghĩ bậy bạ cũng không bao lâu, thì nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Tô Nhiễm Nhiễm.
“Thật kỳ lạ, tôi cũng từng đến cửa hàng hữu nghị không ít lần, sao chưa từng thấy vòng cổ như vậy?”
Người vây xem nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói như thế, càng thêm tò mò.
Xem ra thân phận của hai đồng chí nữ này đều không đơn giản.
Mà Lý Tuyết Thu bị nghi ngờ lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng mất tự nhiên.
Cô ta chưa từng tới cửa hàng hữu nghị, sao biết nơi đó có vòng cổ loại này hay không?
Nhưng mà những chuyện trải qua trong đời trước khiến cô ta dưỡng thành bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Chỉ một lát cô ta bình tĩnh lại, có chút châm chọc nói: “Cô cho rằng loại đá quý này ở cửa hàng hữu nghị là đá lát đường sao? Là đồ hiếm có cô có biết không?”
Nghe thấy những lời này, mọi người lập tức hiểu rõ.
“Xem ra bối cảnh của cô gái váy đỏ càng sâu.” Có người đưa ra kết luận.
Dù sao đá quý người khác thấy cũng chưa từng thấy qua, đã được cô ta mua đi, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ.
Được một đám người kinh ngạc cảm thán và lộ ra ánh mắt hâm mộ, Lý Tuyết Thu cảm thấy mình như minh tinh được vạn người chú ý tới.
Ánh mắt càng nhất định phải có được bóng dáng cao lớn kia.
Nhưng Vu Chính Quân bên cạnh nghe ra được không thích hợp, cửa hàng hữu nghị gì cơ?
Rõ ràng vợ sắp cưới của anh ta chỉ là một cô gái nông thôn.
Khi đang định nhắc nhở cô ta đừng nói linh tinh lần nữa, thì nghe thấy giọng nói hơi kinh ngạc của Tô Nhiễm Nhiễm truyền đến.
“Hóa ra đồng chí Lý cũng từng tới cửa hàng hữu nghị? Đi khi nào thế? Đi qua đi lại một chuyến cũng phải mất năm sáu ngày đúng không? Đại đội trưởng cũng chịu đồng ý cho cô nghỉ à? Ồ, đúng rồi, đến cửa hàng hữu nghị mua đồ thì phải đổi ngoại tệ, không phải là đồng chí Lý không biết đấy chứ?”
Từng câu hỏi truyền tới, Lý Tuyết Thu trực tiếp choáng váng.
Xin nghỉ gì cơ?
Đổi ngoại tệ gì cơ?
Cửa hàng hữu nghị còn không phải là cửa hàng sao?
Còn cần đi xa như thế à?