Nhìn cô ta như vậy, không hiểu sao tâm trạng của Tô Nhiễm Nhiễm lại tốt hơn.
Không để ý tới đôi mắt hình viên đạn của cô ta, cô đi theo Thẩm Hạ đi đến một góc yên tĩnh.
“Anh đi mua cơm, em muốn ăn gì.”
Sắp xếp Tô Nhiễm Nhiễm ngồi vào vị trí xong, Thẩm Hạ nhỏ giọng hỏi.
Nhìn người đàn ông trong mắt đều là mình, tâm trạng không tốt của Tô Nhiễm Nhiễm vừa rồi cũng chuyển biến tốt hơn.
“Ăn gì cũng được, anh xem rồi mua đi, em không ăn nhiều lắm.”
Lúc này cô cảm thấy hơi đói bụng, nhưng mà cũng không có món đặc biệt muốn ăn.
“Vậy được rồi, em cứ ngồi đây đợi anh.”
“Ừm!” Tô Nhiễm Nhiễm gật đầu, thoạt nhìn rất ngoan.
Lại xác định vị trí sẽ không bị người ta ngồi mất, lúc này Thẩm Hạ mới xoay người rời đi.
Ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Hạ, suy nghĩ lại quay về phía Lý Tuyết Thu.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không?
Cô cảm thấy Lý Tuyết Thu như trắng hơn, cũng đẹp hơn nhiều.
Đời trước tâm tư của cô không đặt vào chuyện này, cho nên không chú ý tới cô ta trông như thế nào.
Nhưng mà lúc này hồi tưởng lại, lúc trước tay cô ta lộ ra rõ ràng không trắng như thế.
Đang suy nghĩ miên man, không biết qua bao lâu bỗng nhiên cô cảm thấy bả vai bị người ta vỗ một cái.
“Thanh niên trí thức Tô, không ngại khi chúng tôi ngồi đây đúng không?”
…
Tô Nhiễm Nhiễm nâng mắt lên nhìn, người tới không phải là Lý Tuyết Thu và Vu Chính Quân còn có thể là ai?
“Không…” Tiện!
Cô còn chưa nói hết câu, Lý Tuyết Thu đã kéo Vu Chính Quân ngồi đối diện cô.
“Không ngại thì tốt, hôm nay người thật sự quá nhiều.”
Mà Vu Chính Quân bị cô ta kéo xuống, thì hơi xấu hổ.
“Tuyết Thu, anh thấy chỗ đó còn có vị trí, hay là chúng ta đổi chỗ đi?”
Hình như thanh niên trí thức Tô người ta đi cùng với anh Thẩm, bọn họ ngồi đây đâu được?
Nghe thấy thế, Lý Tuyết Thu không nhịn được trừng mắt.
“Muốn đi thì tự anh đi đi, em chỉ ngồi đây.”
Thấy cô ta có vẻ không vui, Vu Chính Quân không dám nhắc lại chuyện rời đi.
Mà dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng của anh ta, lại khiến Lý Tuyết Thu cảm thấy không thú vị.
Nếu không phải đời trước anh ta là nhà giàu số một, cô ta còn lâu mới kiên nhẫn ứng phó anh ta.
Ngoại trừ cơ bắp trên người ra, không có chút lạc thú nào.
“Không đáng ngại.”
Mà Tô Nhiễm Nhiễm không hiểu sao cô ta lại liều mạng ngồi chỗ mình, đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói một câu.
Nâng mắt cẩn thận đánh giá Lý Tuyết Thu ngồi đối diện mình, cô mơ hồ cảm thấy cô ta thật sự không giống trước.
Nói không nên lời không giống chỗ nào, chẳng qua ngũ quan tinh xảo hơn.
Giống như là từng phẫu thuật.
Nhưng phẫu thuật thẩm mỹ chỉ có ở thế kỷ 21, sao cô ta làm được?
Lý Tuyết Thu bị nhìn chằm chằm cũng không tức giận, cho rằng cô đang ghen tị với vẻ đẹp của mình.
Cô ta vươn tay tiếp tục quấn lọn tóc xoăn, lộ ra vòng cổ kim cương sáng lấp lánh trên cổ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cho dù là người thành phố thì thế nào?
Cô từng thấy kim cương chưa?
Đối với khoe khoang của cô ta, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm không có chút gợn sóng, nhưng đôi mắt gãi đúng chỗ ngứa lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tị.
“Đồng chí Lý, cô mua vòng cổ ở đâu thế, đúng là đẹp, có cần phiếu không?”
Nghe thấy những lời này Lý Tuyết Thu cười càng thêm đắc ý, ánh mắt châm chọc chói lọi, cô ta không chút để ý nói.
“Có một số thứ không phải có phiếu là có thể mua được.”
Đời trước kẻ có tiền có thứ nào không phải tự đặt làm riêng?
Người thường bỏ tiền cũng không mua nổi.
Hiện giờ mình có được những thứ cả đời bọn họ đều không thấy được, sao cô ta có thể không đắc ý?