Lý Tố Hoa bảo Lục Thanh Nghiên nghỉ ngơi một lát, vội vàng đi ra ngoài nấu cơm.
Lục Thanh Nghiên đứng trong phòng, đánh giá xung quanh.
Cả căn phòng mười mấy mét vuông, trên mặt đất gập ghềnh bày một cái giường nhỏ 1m2, đối diện là một tủ quần áo cũ tróc sơn.
Ngẩng đầu có thể thấy được rơm rạ trên nóc nhà, so với thế kỷ 21, nhà ở ở niên đại này nghèo túng cũ nát, cho người ta cảm giác sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Đứng ở trước giường cúi đầu có thể thấy rơm rạ phía dưới ga trải giường đầy mụn vá.
Lục Thanh Nghiên tò mò đè lên, vậy mà mềm ngoài ý muốn.
Hóa ra người ở niên đại này đều dùng rơm rạ trải dưới giường sao?
Lục Thanh Nghiên ngồi ở mép giường, suy nghĩ sau này nên làm sao bây giờ.
Thăm hỏi thân thích chỉ là cái cớ cô tìm, hiện giờ mục đích chủ yếu là thêm hộ khẩu.
Hôm nay cứu Từ Kiều Kiều, thực ra mục đích của cô cũng không đơn thuần.
Cứu được Từ Kiều Kiều đương nhiên là rất tốt, nhưng có thể khiến nhà đại đội trưởng nợ mình một ân tình, có lẽ có thể khiến mình sau này làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Ăn cơm.”
Nhà chính, Lý Tố Hoa gọi một tiếng.
Lục Thanh Nghiên vội vàng đứng dậy, nghĩ một lát lấy 1 cân gạo, lại cầm ba quả táo trong không gian ra đi ra ngoài.
“Cháu làm gì thế?”
Vừa thấy Lục Thanh Nghiên lấy ra nhiều đồ như vậy, Lý Tố Hoa không biết nên làm thế nào:
“Mau mang về đi.”
“Bác gái, bác nghe cháu nói trước đã.” Lục Thanh Nghiên đưa gạo và táo cho Lý Tố Hoa, nhỏ giọng nói: “Thực ra cháu có việc muốn nhờ thím.”
“Cháu muốn nhờ việc gì, cứ nói ra là được.”
Không thoái thác được, Lý Tố Hoa bất đắc dĩ nhận lấy.
Trong lúc vô tình vừa thấy trong túi là gạo trắng bóng và táo đỏ rực, Lý Tố Hoa suýt nữa không nắm chắc.
Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy gạo trắng như vậy, không có một chút vỏ lúa và đá.
Quả táo thì nghe con trai nói đây là loại quả rất đắt người thành phố cũng chưa chắc ăn được, một quả phải mấy hào.
Lục Thanh Nghiên không biết Lý Tố Hoa nghĩ gì, sắp xếp lại những lời mình định nói, lúc này mới mở miệng:
“Không dối gạt thím, nhà cháu chỉ còn mình cháu. Thân thích khác trong nhà muốn gả cháu đi, cháu tới bên này thăm hỏi thân thích cũng là muốn an cư lạc nghiệp bên này, không biết có thể…”
“Thanh Nghiên à, cháu nghĩ kỹ chưa? Ở nông thôn không thể so được với ở thành phố.”
Lý Tố Hoa vừa nghe lập tức hiểu rõ ý của Lục Thanh Nghiên, chắc chắn là trong nhà có thân thích xấu xa, bức Lục Thanh Nghiên tới nơi này cậy nhờ.
“Rồi ạ!”
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, nhu nhược động lòng người, lại ra vẻ kiên cường.
Diễn đúng là khó mà!
“Hôm nay đã muộn, ngày mai bác dẫn cháu đến nhà đại đội trưởng hỏi một chút. Cháu yên tâm đi bác nhất định sẽ giúp cháu làm tốt, nhưng mà hộ khẩu của cháu có phải nên đến đại đội số hai hay không?”
Lý Tố Hoa nghi ngờ dò hỏi.
“Không cần cháu cảm thấy đội số một khá tốt, cách đại đội số hai cũng gần. Cháu đã nhiều năm không gặp thân thích, không biết bọn họ thế nào.”
Lục Thanh Nghiên suy nghĩ cặn kẽ xong thì quyết định ở lại đại đội số một, dù sao cô không phải Lục Thanh Nghiên thật, nếu đến đại đội số hai, nhận em trai em gái của Lục Thanh Nghiên thời đại này mới dễ bị lòi ra.
Còn em trai em gái của Lục Thanh Nghiên kia, cô chỉ muốn trợ giúp bọn họ trong tình huống người khác không biết, không thực sự dùng thân phận Lục Thanh Nghiên.