Lục Thanh Nghiên không vui tránh đi, rương mây trong tay vung lên, góc rương đánh lên mu bàn tay không quy củ của cô ta.
“Ai ui, cô dám đánh tôi?”
Vương Kim Nga bất mãn căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên, hung dữ nhìn cô đang định chơi xấu.
“Tôi nhổ vào! Vương Kim Nga, bà đúng là mụ già thối không biết xấu hổ.”
Lý Tố Hoa không phải ăn chay, nếu không đã không một mình nuôi lớn một trai một gái.
Vương Kim Nga này là kẻ lưu manh vô lại, phân chó thối của cả đại đội Thịnh Dương.
“Lý Tố Hoa, bà nói chuyện kiểu gì thế? Tôi tốt bụng cầm rương cho cô ta thì làm sao?”
Vương Kim Nga không biết xấu hổ gào thét, Cẩu Đản trong lòng khóc nháo la lối, nước mắt nước mũi chảy đầy.
“Ăn, cháu muốn ăn, trong rương nhất định có đồ ăn.”
Lục Thanh Nghiên bị Cẩu Đản ầm ĩ đến đau cả đầu, ước gì có thể tiến lên tát đứa bé này một cái.
Nhưng mà vừa thấy mặt Cẩu Đản đầy nước mắt nước mũi, Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát vẫn thôi.
“Cô gái nhỏ, cô không nghe thấy sao? Cháu trai cô muốn ăn, cô lấy một ít cho thằng bé đi.”
Lục Thanh Nghiên cười, từ nhỏ cô luôn gặp toàn người có giáo dưỡng rất tốt.
Cho dù là đứa bé cũng là mỗi đứa đều hiểu chuyện nghe lời, đây là lần đầu tiên cô gặp loại người kỳ lạ như vậy.
“Tôi là cha hay là mẹ nó, mà phải cho nó ăn? Nhà bà nghèo đến mức nào mới khiến nó không biết xấu hổ tìm người xa lạ ở bên ngoài đòi ăn như vậy? Còn nữa, muốn làm cháu trai tôi, nó còn không xứng.”
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười mỉa, không chút khách sáo nói.
Cô nhìn bình dị gần gũi dễ bắt nạt, nhưng người chân chính quen biết cô mới biết cô không phải người dễ bị bắt nạt.
Vương Kim Nga ngây dại, chưa từng nghĩ tới nữ đồng chí xinh đẹp này lại nói chuyện không khách sáo như thế.
“Nói rất đúng!”
Lý Tố Hoa không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối nói chuyện lại trâu bò lợi hại như vậy.
Như thế khá tốt, đối phó với loại người thối nát không biết xấu hổ như Vương Kim Nga thì phải kiên cường như thế.
Hai người không để ý tới Vương Kim Nga đang ngây người, đóng sầm cửa vào trước mặt bà ta.
“Cô… Cô…”
Vương Kim Nga lấy lại tinh thần chỉ nói được hai chữ này, Cẩu Đản trong lòng không có được đồ ăn mình muốn, gào khóc.
“Bà nội, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn.”
“Được rồi được rồi, bà nội cho cháu ăn, về nhà với bà nội.”
Vương Kim Nga bất chấp tính sổ với Lục Thanh Nghiên, vội vàng an ủi cháu nội la lối khóc lóc.
Trong nhà chính sạch sẽ còn đơn sơ, Lý Tố Hoa bảo Lục Thanh Nghiên sau này đừng để ý loại người lưu manh vô lại như Vương Kim Nga, sau đó dẫn Lục Thanh Nghiên đi vào một gian phòng.
“Đây là phòng của Kiều Kiều trước khi xuất giá, cháu ngủ tạm một đêm trước.”
Lý Tố Hoa lấy chăn sạch sẽ ra, lại tự mình thay ga giặt đến trắng bệch.
“Chăn và ga trải giường đều sạch sẽ, hôm qua bác mới phơi xong.”
Sợ Lục Thanh Nghiên ghét bỏ, Lý Tố Hoa vội vàng giải thích.
“Cảm ơn bác gái, làm phiền bác rồi.”
Lục Thanh Nghiên tiến lên giúp đỡ, trong lòng thực sự cảm kích Lý Tố Hoa.
Thân là người xuyên không, Lục Thanh Nghiên không có lòng trung thành đối với niên đại này, hành động của Lý Tố Hoa khiến cô có chút tình cảm khác biệt đối với nơi này.
“Không làm phiền không làm phiền, hôm nay nếu không có cháu thì bác còn không biết sẽ thế nào, cháu cứ coi nơi này như nhà mình nhé.”
“Dạ!”
Lục Thanh Nghiên mỉm cười.
Lý Tố Hoa bận rộn xong, đột nhiên kinh hãi kêu lên:
“Ai da, không còn sớm nữa cháu cũng đói bụng rồi đúng không, cháu đợi một lát bác đi nấu cơm, rất nhanh là có thể ăn cơm.”