Cả Nhà Xuyên Qua, Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 33

Edit: Hến Con

Mọi người kinh hô: “Thật á?”

Lưu bà tử nói: “Không chỉ có như thế, nghe nói chờ đến khi Tần lão cụ bà tỉnh lại, đều bị tức giận đến không nói chuyện được, miệng méo xệch! Vậy mà đến giờ vẫn chưa thèm đi thỉnh đại phu xem qua đâu……”

Chạng vạng Từ Phù mới cùng Tần Đại Lực về đến nhà.

Hai người bọn họ mỗi người đều cõng một cái sọt lớn dược liệu.

Sau đó Tần Tiêm Ngưng có Từ Phù yểm hộ, vào không gian cầm lấy di động tìm tòi cách bào chế hoàng kỳ cùng ngũ vị tử.

Chờ học xong, liền lại nhìn một chút không gian bên trong, bọn họ lấy đi đồ vật có hay không tự động bổ sung, nhưng mà đều không có chuyện đó xảy ra.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm là chính mình đã quá tham lam, sau đó nàng liền đi hướng vào trong một góc có hòm thuốc, chuẩn bị lấy thuốc hạ sốt cho bản thân mình còn có hai huynh đệ uống.

Nàng càm lấy ba vỉ thuốc hạ sốt, liền chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng sau đó nàng liền phát hiện ra chuyện không thích hợp, bởi vì nàng nhớ rõ ngày đó vừa xuyên đến đây, rõ ràng mẹ đã cho Tần Nhị Lực uống một viên thuốc hạ sốt, nhưng chờ đến khi nàng vừa xem thì giống như một viên cũng chưa thiếu.

Nàng kích động đến hỏng mất, rốt cuộc đây là thời đại mà chỉ cần mắc bệnh cảm cúm cũng có thể chết, nếu là hòm thuốc có thể tự động bổ sung, như vậy liền đại biểu nàng một nhà sống ở nơi loạn thế, tỷ lệ sinh tồn liền lớn rất nhiều, nhưng nàng lại không thực sự xác định được.

Vì thế nàng liền kiềm chế tâm tình kích động của bản thân, đi ra ngoài, lại trộm đem Từ Phù gọi ra cùng nàng nói phương pháp bào chế dược liệu, lại bảo nàng đi theo Ngụy lão đầu thỉnh giáo một chút, rồi tiến hành bào chế.

Mà chính mình cũng uống thuốc hạ sốt, lại dưới tình huống hai huynh đệ không biết gì, cũng cho bọn họ uống thuốc.

Nàng sợ cha mẹ thất vọng, cái phát hiện này liền tạm thời không có nói ra.

Ban đêm, mọi người đều ngủ say, Tần Tiêm Ngưng liền lặp đi lặp lại tâm trạng kích động tiến vào không gian, lại thất vọng đi ra.

Bởi vì nàng vẫn đang sử dụng thân thể của đứa nhỏ, cho nên lăn lộn một lúc sau, liền chống lại không được, buồn ngủ rồi ngủ mất lúc nào không biết.

Ngày thứ hai Tần Tiêm Ngưng lại là bởi vì bên ngoài huyên náo mà tỉnh lại, nàng vội vàng đem Tần Nhị Lực đuổi đi ra ngoài, chính mình tiến vào không gian nhìn thoáng qua hòm thuốc.

Thuốc trước đó đã sử dụng mất ba viên, vậy mà giờ đây lại đầy đủ, giống hệt lúc ban đầu

Tần Tiêm Ngưng kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chờ buổi tối Tần Tiêm Ngưng hứng thú bừng bừng mà cùng Tần Dũng Minh Từ Phù chia sẻ phát hiện của bản thân, ba người một trận vui vẻ.

Tần Đại Lực, Tần Nhị Lực nhìn cha mẹ cùng muội muội vui vẻ, đột nhiên lại nói: Mọi người vui vẻ cái gì Vậy! Vì cái gì không nói ra để cả nhà cùng vui vẻ?

10 ngày sau, nhà mới cùng tường vây đều đã xây xong!

Thương thế của ba huynh muội cũng lành hẳn!

Trước mặt là nhà ngói gạch xanh, hai phòng ở chính, ở giữa là nhà chính, phía sau là phòng bếp.

Từ Phù cùng Tần Dũng Minh mang gia cụ trước kia mua từ trong không gian, đem ra bày biện, còn có đồ dùng làm bếp đều dọn dẹp xong.

Tần Nhị Lực hưng phấn nhìn đông nhìn tây, nhảy nhót lung tung, chọc đến mấy người một trận bật cười!

“Oa! Cha! Nương! Con không phải đang nằm mơ đi! Này thật sự là nhà chúng ta sao? Con về sau thật sự có thể ở nơi này sao?”

Tần Tiêm Ngưng cười nói: “Nhị ca! Trong mộng của ca đồ vật sao có thể nhiều như vậy! Phân gia cũng cảm giác nằm mơ, nhà ở cũng cảm giác nằm mơ!”

Từ Phù cũng cười nói: “Trước đó nhà chúng ta ở cùng một chỗ chen chúc nhau! Hiện giờ con cùng đại ca con một phòng! Vui vẻ không!”

Tần Nhị Lực kích động nói: “Vui vẻ! Vui vẻ đến muốn bay lên!”

Vẫn luôn không nói chuyện, Tần Đại Lực cũng kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Đêm đó một nhà năm người người liền vào nhà mới ở

Ngày thứ hai, Tần Dũng Minh sáng sớm liền mang theo dược liệu bào chế tốt, ngũ vị tử cùng hoàng kỳ đi lên trấn trên.

Tần Tiêm Ngưng ăn xong cơm sáng, cùng mẹ dẫn dắt lại lần nữa vào núi.

Mùa đông sắp tới, bắc thành mùa đông thập phần rét lạnh, dù sao lân cận bọn họ cũng là thành nghèo nàn nhất, nơi lưu đày khổ cực Băng thành!

Đến khi bước vào mùa đông, tuyết lớn chắn đường đi, cần nhất phải thật nhiều tiền, phải lưu trữ lương thực cùng than đá.

Từ Phù liên tiếp vào núi vài ngày rồi, cho nên đối với đi đường núi càng thêm quen thuộc, lần này cũng đi được càng sâu vào trong núi một chút