Miêu Cương đổ tuyết rất lớn, rơi xuống tựa như lông ngỗng, chầm chậm phủ một lớp dày cộp trên nền đất, vó ngựa nhanh chóng giẫm qua, để lại một vệt móng ngựa nông sâu không đều giữa chốn rừng hoang trắng xoá không người.
Rừng rậm to lớn, chỉ có duy nhất một người một ngựa.
Người tới khoác áo khoác màu đen, đội mũ mạng, cưỡi ngựa tới phía Bắc, thời tiết này không có lấy một động vật sống nào, ngay cả tiếng chim hót véo von mọi ngày cũng không nghe thấy.
Cừu Nhạn Quy lảo đảo, thường hay đưa tay xoa ngực hòng làm dịu chút cơn đau, l*иg ngực truyền tới cảm giác đau đớn rấm rứt, bàn tay cầm dây cương của hắn nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch nhưng vẫn không dừng lại nghỉ ngơi.
Năm ngón tay ấn ngực siết lại, níu y phục, Cừu Nhạn Quy không kềm được ho khan hai tiếng, giơ tay bụm, máu đen từ từ chảy xuống qua kẽ tay, hắn cau mày, giảm tốc độ móc khăn ra lau.
1
Phản phệ nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, có điều vẫn ổn, trụ được đến lúc hắn tìm thấy thiếu chủ.
Đại quân con rối bất tử bất diệt, trừ phi gϊếŧ Phùng Đông, nếu không không thể loại bỏ, mà nếu không biết nhược điểm của Phùng Đông thì căn bản không có cách nào gϊếŧ chết gã.
Tuy rằng con rối hành động chậm chạp, nhưng đều luyện chế từ người sinh tiền là võ giả, khổ người và sức mạnh rất khá, mặc dù chặt đi tứ chi là có thể loại bỏ uy hϊếp....
Nhưng đại quân con rối hàng ngàn hàng vạn, quả thực khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Theo suy đoán của hắn, lúc này thiếu chủ bọn họ đã giao thủ với Phùng Đông, có lẽ mới đầu có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng người có cực hạn, thi rối thì không.
Bọn họ không thể dây dưa với Bất Ngữ các, hắn phải tranh thủ thời gian....
Thiếu chủ, chờ ta.
"Giá --" Hắn quát khẽ một tiếng, nâng cương ngựa lên sau đó quất xuống, ngựa hí dài, tứ chi khoẻ khoắn căng ra chạy, vệt móng ngựa trên tuyết đi xa, hình bóng màu đen ấy dần dần biến thành một chấm nhỏ như mực, biến mất giữa rừng.
**
Lúc đám người Chương Thanh đuổi đến kịp cũng bị thi rối lít nhít làm cho kinh hãi, nhưng Phùng Đông không chu đáo cho bọn họ cơ hội phản ứng, rút bội kiếm lao về phía Tả Khinh Việt, đám người Miêu Cương vô thức muốn che chắn trước người thiếu chủ, ngặt nỗi cung tên "viu viu" cắm dưới chân họ, mọi người chỉ đành lui về sau tránh né.
Đứng trước đại cục, Hồ Tu không muốn tranh chấp với "Bất Ngữ các" ngay thời khắc quan trọng này, đành phải nuốt giận gia nhập chiến cuộc, chỉ dựa vào một mình Phùng Đông sợ là nguy hiểm.
Chương Thanh hận đến ngứa răng, nhanh chóng lách cung tên, không do dự bay về bên phía Tả Khinh Việt, ánh sáng lạnh loé lên, con ngươi Chương Thanh co lại, lúc trở người né nâng roi bạc trong tay, "Vù --"
Roi bạc và mũi kiếm va chạm, phát ra tiếng keng chói tai, Khinh Liêm cầm kiếm cản ở phía trước, mím môi không nói.
Chương Thanh nghiến răng, "Khinh Liêm!"
Theo động tác của cậu ta, đại quân con rối cũng cử động.
Chưa kịp nghĩ nhiều, bọn họ đã bị ép gia nhập chiến cục.
"Chương Thanh, đây không phải thi rối!" Có người gào trong hỗn loạn, Chương Thanh đương nhiên cũng nhận ra.
Những thi rối này sau khi ngã xuống đất một khoảng thời gian sẽ từ từ bò dậy, thi rối bình thường bị tổn thương mệnh mạch sẽ biến thành một thi thể không có tính công kích, mà những thứ này....
Trong đầu Chương Thanh bật ra bốn chữ, khiến cậu ta hoảng hốt.
- - Bất tử bất diệt.
Trán cậu ta dần rịn mồ hôi lạnh, trong lúc đánh nhau vội vàng ngước mắt nhìn Tả Khinh Việt, thiếu chủ ra chiêu mạnh mẽ, ít nhất vẫn còn chiếm thế thượng phong, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ cách.
Kỳ thực Tả Khinh Việt không hề thoải mái.
Công phu ẩn núp giở trò của Hồ Tu và Phùng Đông rất thạo, y vừa chú ý chuẩn bị ra chiêu gϊếŧ địch, vừa còn phải cảnh giác thi rối tùy thời có thể nhào về phía y.
Tả Khinh Việt nhân lúc rỗi nhìn mọi người phía sau, vừa nhìn sắc mặt y chợt khó coi không ít, số lượng của những thi rối này không đúng, y mở to mắt nhìn một con thi rối ngã xuống sau một hồi lại bò dậy, cầm vũ khí bổ về phía trước như không biết mỏi mệt.
Đầu óc y chuyển động, chỉ là vừa thất thần một lát như vậy đã để cho đối phương bắt được thời cơ, Phùng Đông cầm kiếm đánh tới cổ y, để lộ mệnh môn của mình ra tựa như không sợ chết.
Tả Khinh Việt hơi lách người theo bản năng, nhưng vẫn bị một kiếm đâm vào bả vai, mà thiên tơ trong tay y cũng xuyên qua l*иg ngực của Phùng Đông, Hồ Tu theo sát phía sau đánh về phía y.
Tả Khinh Việt lui về sau tránh, chợt cau mày.
Phùng Đông đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt nơi bóng râm không rõ ràng, đột nhiên gã cười nhỏ, thân hình giống như ma quỷ đánh tới Tả Khinh Việt, khi gã đến gần, nói giọng như thủ thỉ, "Tả thiếu chủ, ngươi không gϊếŧ được ta đâu."
Con ngươi Tả Khinh Việt co lại, y khống chế thiên tơ, màu mắt tối tăm bay nhìn lướt qua thi rối.
Hoá ra đây là thứ Ngụy Sơ chuẩn bị dùng trên người y năm đó, tương tự thi rối, bất tử bất diệt.
Nhưng.....là cổ, thì ắt giải được.
Tả Khinh Việt phản ứng rất nhanh, mấy lần Phùng Đông và Hồ Tu đột kích cũng không thể làm y bị thương, lúc này dường như tất cả phân tranh ồn ào đều cách xa y, trong thất thần, y như nghe thấy giọng nói của cha.
"Tiểu Việt." Trên gương mặt tuấn tú của nam nhân chứa ý cười, nhìn dáng vẻ nhút nhát của tiểu Khinh Việt bật cười cởi mở, ôm nhóc lên, dụ nhóc nhìn cổ trùng trước mặt, "Con nhìn xem, không sợ không sợ."
Trong mắt tiểu Khinh Việt ngấn lệ, chỉ nhìn một cái rồi quay đầu vùi vào hõm cổ của cha, lí nhí, "Cha ơi, nó không đẹp, tiểu Việt sợ."
Nam nhân sửng sốt, sau đó cười to, tiểu Khinh Việt bất mãn ngẩng đầu lên trừng ông, bĩu môi nói, "Cha!"
Lúc này nam nhân mới dần ngưng tiếng cười, thả nhóc xuống, nhẹ giọng nói, "Tiểu Việt, đã là cổ vậy thì sẽ giải được, chẳng qua phải xem độ dễ khó thôi."
"Dạ?" Tiểu Khinh Việt ngửa đầu nhìn ông, ánh nắng mặt trời tươi đẹp, cha cao quá, nhóc không nhìn rõ mặt, may mắn là tiếng nói ông cực kỳ rõ ràng, "Cổ tương sinh tương khắc, tìm thấy liên hệ giữa chúng nó..."
Ngón tay nam nhân động đậy, thả thêm một con cổ vào, lần này tiểu Khinh Việt tò mò nhìn theo, vịn bàn, chỉ để lộ đôi mắt, mong mỏi nhìn.
Con cổ vừa vào kia dần dần nuốt chửng một con khác.
"Giống như vầy." Cha xoa đầu nhóc, tiểu Khinh Việt nhìn không chớp mắt, lúc ngẩng đầu trong mắt đầy ắp thân hình cao lớn của cha, Tả phụ dịu dàng nhìn nhóc, "Vậy nên không cần sợ, bản thân cổ không có gì cả, chỉ xem ở người khống chế cổ thôi con."
Âm thanh bên tai lại trở nên rõ ràng, ánh mắt ảm đạm của Tả Khinh Việt loé sáng, cổ và cổ tương sinh tương khắc.
Thi rối và Phùng Đông liên quan mật thiết, cách phá cục ở trên người gã, mà nhược điểm của gã không phải tâm mạch...
Trong sách cổ có ghi, cấm cổ "Tố Sinh", bất tử bất diệt, tương tự thi rối, điểm mắt phục sinh.
Tả Khinh Việt híp mắt, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của Phùng Đông, liệu là...mắt chăng.
Y để cho Phùng Đông lao về phía y, thiên tơ trong tay Tả Khinh Việt chờ đợi tấn công, Phùng Đông cũng cong môi, gã biết Tả Khinh Việt thông minh, nhưng gã cũng đang cược.
Chỉ cần đòn này trúng, đại quyền Miêu Cương to lớn, kim khố đồ sộ...
"Mắt trái --!" Một tiếng hét quen thuộc truyền tới, Tả Khinh Việt chưa kịp phản ứng mà vô thức nghe theo, thiên tơ xé gió tới, trong tay y cầm ám khí chuẩn bị bồi thêm.
Nhưng Phùng Đông vốn có thể né một đòn này không biết vì sao lại ngừng động tác, bị thiên tơ khí thế mạnh mẽ xuyên qua tròng mắt, khó tin trợn trừng, nhưng không kịp phát ra tiếng kêu đau và la hét.
Khoảnh khắc ấy, con rối vô số kể cũng ngã theo, sau khi phát ra âm thanh lớn động phủ trở nên yên tĩnh cực kỳ, Hồ Tu thấy tình thế không ổn liền lách mình chạy trốn ngay.
+
Tả Khinh Việt không rỗi chú ý đến, y giống như cảm nhận được điều gì, con ngươi hơi run, trong lúc hỗn loạn vội vàng quay đầu, trong miệng lẩm bẩm, "Nhạn...Nhạn Quy...."