Miêu Cương Khách

Chương 63: Hết sức căng thẳng

Mắt thấy tình hình không ổn, Hồ Tu lùi từng bước về sau, chuẩn bị thừa cơ chạy trốn, so với mặt mũi, tính mạng đương nhiên quan trọng hơn.

Trong lòng gã ta căm hận ghi một khoản nợ cho Phùng Đông.

Nhưng Tả Khinh Việt giống như biết được ý đồ của gã, đột nhiên tiếp cận, thiên tơ đóng sâu vào vách đá, ánh sáng lạnh sắc bén loé lên, bịt kín đường lui của gã ta, Hồ Tu lập tức lạnh toát sống lưng.

- - Tiêu rồi.

"Ầm ầm ầm --" Mặt đất truyền tới chấn động nhỏ, tiếng vang trật tự liên hồi như vẳng từ phía xa lại, đám người bận gϊếŧ chóc kẻ đối diện đều dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.

Bọn họ tới rồi.

- - Ngay bây giờ!

Hồ Tu nhân lúc Tả Khinh Việt ngước mắt, lòng bàn tay bất thình lình quăng phấn độc lên, trộn lẫn độc cổ có cánh, đồng thời lao về phía Tả Khinh Việt, mà gã ta thì nhanh chóng tránh né từng lớp ngăn trở của thiên tơ, thành công trốn thoát.

Cơ thể của Tả Khinh Việt uyển chuyển lướt về phía sau, năm ngón tay hơi giơ lên, thiên giơ lập tức xuyên qua cổ trùng lao tới chỗ y, tay áo vừa vung, không mấy để tâm xua tan phấn độc.

Y vốn bách độc bất xâm, chẳng qua chỉ chê bẩn mà thôi.

Bóng dáng của Hồ Tu đã biến mất, Tả Khinh Việt cụp mắt nhìn xác cổ trùng trên đất, lạnh lùng xoay người bay về phía nguồn âm thanh.

Động tĩnh vừa rồi, giống như có ai cố tình tạo ra.

Cụ thể là cái gì vẫn chưa thể kết luận, nhưng...nếu y đoán không sai, hẳn là tiếng bước chân.

- - Cứng đờ chậm chạp, là thi rối.

Số lượng, đủ để lấp đầy hơn nửa động phủ Lâm Nhai.

"Thiếu chủ!" Trên người Chương Thanh dính máu, nhưng không bị thương, là máu kẻ địch để lại, các vị theo sau cậu ta có số ít bị chút thương nhẹ, không đáng ngại.

"Tình hình thế nào?" Tả Khinh Việt kiểm tra một vòng, thấy không có thương vong mới hỏi.

"Để bọn chúng chạy rồi." Chương Thanh nghiến răng, sau đó lại nói, "Vốn dĩ các huynh đệ bắt được vài tên, có điều cũng uống thuốc độc tự tử hết rồi."

Tả Khinh Việt không bất ngờ, bình tĩnh gật đầu, động tĩnh khác thường ban nãy đã biến mất tựa như ảo giác của bọn họ, trong nhất thời trong động phủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở không ngừng.

Chương Thanh cau mày, "Thiếu chủ, mới nãy là --"

Tả Khinh Việt giơ tay ra hiệu cậu ta ngừng nói, nhìn về một nơi, mọi người vô thức nín thở tập trung, dần dà, bọn họ nghe thấy một tràng tiếng bò kỳ dị.

Người nuôi cổ và bản thân cổ được nuôi có tính cảm ứng trời sinh, gần như cùng lúc đó, bọn họ đều cảm nhận được cảm xúc nóng nảy bất an.

Không cần giao lưu bằng lời nói, mọi người ăn ý thả cổ ra, Tả Khinh Việt không cử động, nhóc cổ múp trên đầu ngón tay ngóc đầu về một phía, lúc lắc râu.

"Chia ra, hai người thành đội." Tả Khinh Việt cau mày, nhỏ giọng nói, "Chương Thanh không cần theo ta."

Chương Thanh sượng người, "Nhưng mà...."

"Không có nhưng nhị." Vẻ mặt Tả Khinh Việt không nhìn ra vui giận, trong giọng điệu chứa đôi chút lạnh lẽo và nghiêm trọng, "Đây e rằng không phải thi rối tầm thường, mọi người cẩn thận."

"Các vị." Y ngừng một lát, nhỏ giọng nói, "Nếu như chống đỡ không nổi, tính mạng quan trọng, hiểu rồi chứ?"

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ánh mắt chấn động, sắc mặt Chương Thanh phức tạp, "Thiếu chủ...."

Các "Miêu Cương khách" cũng không phải thiếu niên khi xưa nữa, đa số bọn họ trong nhà đã có thê nhi.

Đối với một người chưa từng nghĩ đến đường lui mà nói, ý nghĩa trong câu nói này của thiếu chủ mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Tả thiếu chủ của quá khứ chưa từng nói đến chữ lui.

Nhưng hiện tại, dường như y đã thay đổi rất nhiều.

1

Chương Thanh và những người khác còn muốn nói gì đó, nhưng Tả Khinh Việt đã quay người không chút lưu luyến, đi về hướng Bắc.

"Các vị nghe lệnh." Chương Thanh trầm giọng nói, sau đó cũng chọn một hướng mà đi, mọi người theo sát sau cậu ta.

Càng tiến vào sâu, tiếng động kỳ dị kia càng lớn, sắc mặt Tả Khinh Việt bỗng nghiêm lại, tức tốc lách mình tránh né, một bóng đen xuất hiện ngay vị trí ban đầu của y.

Tả Khinh Việt đã nhìn thấy diện mạo của gã, chỉ có thể nhìn ra hình người hơi hơi, nhãn cầu lồi ra, sắc mặt nhợt nhạt, trong miệng không ngừng tuôn máu, vẻ mặt dữ tợn nhào về phía y.

Có máu vậy không phải thi rối, nhưng bộ dạng của hắn hiện tại càng không thể nói là người, cổ ở lòng bàn tay Tả Khinh Việt có phản ứng, xem ra là cổ mới.

Thứ đồ nham hiểm sống dở chết dở, là dòng ghê tởm cùng một lò với Ngụy Sơ.

Gần giống thi rối, nhân tính bằng không, máu còn tươi mới, hẳn là vừa trúng cổ không lâu...

Tả Khinh Việt không cần suy xét nhiều, theo bản năng ném ra cổ có thể tương khắc, thân hình nhoáng cái biến mất tại chỗ, khoảnh khắc sau cổ trùng chui vào da thịt, thứ đồ hung dữ vặn vẹo kia cứ như tấm giẻ ngã xuống đất, cơ thể nhanh chóng phồng lên, con ngươi Tả Khinh Việt co lại, lập tức quay người nấp vào vách đá.

"Bùm --" Thứ đồ hình người phát nổ, máu thịt vụn bắn toé lên vách đá xung quanh, mùi máu tươi nồng nặc không tan, Tả Khinh Việt cau mày, chưa kịp tởm đã nghe thấy một đợt dị động.

Động tĩnh vốn không coi là xa xôi chợt trở nên dồn dập, tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn nhanh chóng áp sát chỗ này.

Tả Khinh Việt ngay lập tức phản ứng lại, thứ này có lẽ là "ngòi dẫn" nào đó, y cũng không nghĩ đến việc trốn, nếu "chó" đã đánh được mùi, vậy thì chủ tử của chúng nó cũng nên tới rồi.

Quả đúng như dự đoán, một chân y vừa bước ra vách đá, ám khí liền đánh tới, Tả Khinh Việt đỡ bằng một tay, thiên tơ trong một tay khác xé gió lao thẳng tới nơi ám khí bay đến, bị người né được.

"Đã lâu không gặp." Giọng nói u ám cổ quái vang lên, lần này Phùng Đông xuất hiện lại khá nhanh gọn, nhìn Tả Khinh Việt mỉm cười, chỉ là cùng với gã, thứ phát ra dị động phía sau cũng sắp đến nơi.

"Quà gặp mặt ta tặng Tả thiếu chủ đấy, có hài lòng không?" Gã ra vẻ nắm chắc phần thắng.

Tả Khinh Việt phớt lờ gã, quay người giống như không đặt gã trong mắt, tình cảnh trước mắt khiến y chau mày.

Chi chít toàn là thi rối, cứ đứng yên như thế, thậm chí nhìn qua chỗ y, chiếm khoảng một nửa động tĩnh y nghe thấy, vậy tức là bên đám Chương tương đối an toàn, Tả Khinh Việt kéo khoé môi, ẩn ý bảo, "Không hổ là người của Ngụy Sơ, thật là coi trọng ta."

Sắc mặt Phùng Đông thoắt biến đổi, âm u nhìn y, "Hoài niệm cái tên này thật, nhưng cũng không cần sốt ruột, lát nữa sẽ tiễn ngươi đi ôn chuyện với hắn."

Sắc mặt Tả Khinh Việt tự nhiên, nhìn kĩ nhất cử nhất động của gã, cong môi, "Người nên cùng hắn ôn chuyện là ngươi, khi xưa nếu không phải ngươi đem đồ chạy quá nhanh, biết đâu còn có thể chết muộn một chút."

Trong lòng Phùng Đông kêu lộp bộp, nhìn y đăm đăm không nói chuyện.

Tả Khinh Việt giễu cợt, thấp giọng nói, "Ngươi cho là mình giấu rất kĩ?"

"Bất Ngữ các bây giờ trừ vị thuộc hạ trung thành tận tụy kia của ngươi ra, chắc đã không còn người sống nữa nhỉ." Tả Khinh Việt nhìn gương mặt chợt biến sắc của gã, biết mình đã đoán đúng, y nhìn vết sẹo đỏ tươi ở cổ và nước da xám xanh của Phùng Đông, suồng sã nhoẻn miệng cười, "Ngay cả ngươi...cũng biến thành con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ đó không phải sao?"

"Tả Khinh Việt!" Gã vô thức rống giận một tiếng, sau khi phản ứng lại áp chế lửa giận cười lạnh, "Vậy thì thế nào, ngươi tưởng hôm nay ngươi chạy thoát được chắc?"

"Bằng không thì sao?" Tả Khinh Việt nhìn gã, chợt bên phải truyền tới từng tiếng kêu vội vã.

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ, bọn ta tới rồi --"

Phùng Đông phản ứng lại trong nháy mắt, hoá ra hắn đang kéo dài thời gian, sát ý trong mắt Tả Khinh Việt hoàn toàn lộ ra, nhưng dù như vậy cũng có một sức quyến rũ đặc biệt, mê hoặc chí mạng.

Dung mạo của y hơn hẳn thiên tiên, vốn phải là yến tước nuôi trong l*иg cho mọi người thưởng thức, song lại cứ lớn lên thành rắn rết độc nhất Miêu Cương.

"Người của ta đến rồi, Phùng các chủ." Tả Khinh Việt bất thình lình ra tay, trong đầu hiện lên mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười của Cừu Nhạn Quy, ánh mắt lúc nhìn mình trong veo dịu dàng, nghĩ tới nửa tháng không có tin tức kia...

Sát ý trong mắt y đậm thêm, "Nợ của chúng ta, nên thanh toán dứt rồi."

__

@Tiện Phàm:

Nhạn Quy: chờ ta, tới ngay đây.