“Chị Tô, chúng ta đi thôi.” Hứa Thuần cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười nhẹ.
Tô Lệ liếc cậu một cái, không nói gì.
Hứa Thuần biết cô hiểu lầm, thở dài trong lòng, rồi kể lại toàn bộ sự việc cho cô, Tô Lệ dần hiểu ra, cũng nhận ra mình đã hiểu lầm Hứa Thuần.
Nhưng cô vẫn hơi tức giận, Hứa Thuần lớn gan quá rồi, cứ thế mà ngủ nhờ nhà đồng nghiệp không quen, nếu người ta có ý xấu thì cậu cũng không thể tránh được.
Sau khi rời khỏi nhà Tạ Kiến Nguyên, Tô Lệ vẫn nặng lời dạy dỗ Hứa Thuần, “Cậu phải cẩn thận hơn chứ, cậu và Tạ Kiến Nguyên trở nên thân thiết thì không có lợi đâu, đội ngũ của cậu ta đang đe dọa tài nguyên trong tay cậu, không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn cả về vai diễn, sau này hai người sẽ phải tranh giành nhiều thứ.”
“Hơn nữa, cậu nhìn người ta cười tươi với cậu, có biết họ đang nghĩ gì phía sau không, giới giải trí này phức tạp hơn cậu nghĩ.”
Hứa Thuần khẽ mỉm cười, nhớ lại những chuyện kiếp trước, nhẹ nhàng nói với Tô Lệ: “Tô tỷ, em hiểu rồi.”
Kiếp trước, khi cậu không còn nổi tiếng, cũng đã cảm nhận sâu sắc câu nói này, cũng từng trải qua bao nhiêu sự lạnh lùng của thế giới, khi đó chỉ có gia đình ở bên cạnh, không một nghệ sĩ nào trong giới giải trí từng thân thiết vươn tay giúp đỡ cậu.
Chỉ thường thấy dệt hoa nên gấm, nhưng đưa than trong ngày tuyết rơi mới đáng quý.
Có không ít người xung quanh vỗ tay chờ đợi cậu ngã xuống, chờ đợi cậu sụp đổ để họ xông vào, tranh giành lấy tài nguyên của cậu.
Chuyện làm Hứa Thuần cảm thấy lạnh lòng nhất ở kiếp trước, là có một nghệ sĩ mà cậu cho là bạn tốt cũng hạ bệ cậu như vậy.
Đây mới là hiện thực.
Xe bảo mẫu lái đến tòa nhà văn phòng trung tâm rồi dừng lại, Tô Lệ lên lầu, vừa dặn dò anh vừa bấm nút lầu.
“Cuộc phỏng vấn tạp chí này cậu phải trả lời thật tốt, câu hỏi tôi đã đưa trước cho cậu, nếu phóng viên đột ngột hỏi thêm, đặt bẫy cho cậu, cậu chỉ cần né tránh là được.”
Hứa Thuần cúi đầu nhìn vào danh sách câu hỏi trên giấy, suy nghĩ câu trả lời tốt nhất, may mắn là không quá khó khăn.
“...Thuần ca.”
Phía bên cạnh, bé trợ lý đưa cho cậu một tách cà phê nóng, ban đầu Hứa Thuần không thích uống cà phê, nhưng nhìn trợ lý có vẻ lạ, chắc mới đến, thấy Hứa Thuần không nhận, tưởng mình làm cậu tức giận, sợ hãi run rẩy.
"Cảm ơn." Hứa Thuần nở nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng với cô ấy, an ủi vài câu, "Cô mới đến à? Đừng lo lắng, tôi có ăn thịt người đâu."
Trong kiếp trước có một trợ lý mới như thế này à? Hứa Thuần tự hỏi trong lòng, nhưng lúc đó mình chắc chẳng để ý, dù sao cũng chỉ quan tâm đến Tưởng Tu Nghiêm mà thôi.
Nhan sắc của bé Trợ lý khá bình thường, tóc hơi bóng nhờn, mặt đầy tàn nhang còn đeo một cái kính dày, cũng không phải nhờ vào nhan sắc để làm trợ lý, vì điểm này nên Tô Lệ mới chọn cô ấy.
"Cô tên là gì?"
Đôi môi của bé trợ lý run rẩy một lát, sau đó nhỏ giọng nói: "La Dao."
"Vậy tôi gọi em là Tiểu Dao nhé."
"—Ding" Cửa thang máy mở ra, Tô Lệ đi ra ngoài ra hiệu cho Hứa Thuần nhanh chóng theo sau.
Chỉ có La Dao một mình ở trong thang máy.
Cô ấy cúi đầu, cắn móng tay, ánh mắt kỳ lạ, miệng lẩm bẩm không ngừng.
"Anh ấy gọi tên mình, anh ấy gọi tên mình..."
Hứa Thuần bước vào phòng thì thấy các phóng viên đã chờ ở đó, sau một vài lời chào hỏi, cậu liền đi thẳng vào chủ đề.
"Câu hỏi đầu tiên, thường có cư dân mạng nói "OOC", anh nghĩ gì về vấn đề hình tượng này?"
Hứa Thuần sắp xếp ngôn từ trong đầu, sau đó không vội vã trả lời: "Tôi nghĩ hình tượng có nhiều trường hợp khác nhau, một là nhấn mạnh vào một đặc điểm nào đó của nghệ sĩ và sau đó phóng đại rồi định khuôn cho họ, hai là định sẵn một hình tượng cho họ rồi yêu cầu họ diễn theo, kiểu này sớm muộn cũng sẽ bị lộ, đó là cái mà mọi người gọi là "OOC"."