Tiếng hét của Tô Lệ lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: "Cậu đang ở đâu thế? Tôi bấm chuông cửa mãi mà không thấy ai cả." Nghe có vẻ như cô đang rất tức giận, muốn tìm Hứa Thuần ngay lập tức để mắng mỏ.
Cô nhớ tối qua mình đã đưa cậu về tận dưới chung cư, biết thế đã đưa cậu về tận cửa nhà cho rồi, thật là không đáng tin, vì Hứa Thuần đang say, mà sáng nay cô đến nhà mà không thấy cậu ở đó, rất khó để cô bình tĩnh, nếu như cậu bị người khác bắt cóc chụp ảnh không đàng hoàng để đe dọa thì sao.
Hứa Thuần nghe xong lời của Tô Lệ, sững sờ một lúc, sau đó quan sát xung quanh, khi nhận ra bản thân không phải ở trong phòng mình, đầu óc trống rỗng vài giây, những chuyện tối qua hiện lên trong đầu.
Cậu nhớ lại những hình ảnh xấu hổ đó, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, tim đập loạn nhịp, không ngờ mình lại nói ra những lời như thế.
Cho đến khi tiếng mắng mỏ của Tô Lệ kéo cậu trở về hiện thực: "Cậu đang ở đâu thế, đừng có nói với tôi là cậu đang ở khách sạn." Cô nghĩ đến khả năng đó không kìm được mà chửi thề.
Hứa Thuần lấy lại tinh thần, lau mặt, hạ giọng nói: "Tối qua tôi say, giờ đang ở nhà một người bạn."
"Ai vậy?"
Hứa Thuần hơi khó xử, làm sao cậu có thể nói ra là Tạ Kiến Nguyên, Tô Lệ cứ như đang phòng anh như phòng sói, sợ anh chiếm lấy địa vị và nguồn lực của mình, nếu biết cậu đang ngủ ở nhà anh, chắc chắn sẽ điên lên.
Nghĩ vậy, cậu lúng túng không trả lời.
Tô Lệ nghe cậu cố tình tránh né, lập tức cảnh giác, quả quyết nói: "Cậu đang ở đâu, tôi đến đón."
Cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Kiến Nguyên mặc đồ ở nhà, tay cầm ly cà phê nóng, cười nhẹ nhàng nói: "Thuần ca, dậy ăn sáng thôi, tôi làm..."
Lời còn chưa dứt, Hứa Thuần đã cắt ngang lời anh, vội vàng ra hiệu cho anh im lặng.
"Ai đang ở bên cạnh cậu vậy?"
Tô Lệ vẫn chú ý đến tiếng động, gay gắt hỏi.
Cả người Hứa Thuần cứng đờ, vội vàng chuyển đề tài nói: “Không sao, hôm nay có lịch trình gì thế?”
Nhưng Tô Lệ không chịu buông tha, “Cậu ở đâu? Tôi đến đón, bây giờ tôi vẫn đang đứng ở ngoài cửa nhà cậu đấy, cậu nói đi cậu đang ở đâu, tôi sẽ trực tiếp tới đón cậu.”
Hứa Thuần lau mặt, vẻ mặt uể oải nói: “Chị Tô, chị quẹo phải đi thêm vài bước.”
Bên kia Tô Lệ không biết cậu đang làm trò gì, nhưng vẫn làm theo.
“Được rồi, chị gõ cửa đi.”
Tô Lệ dịch tầm mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy cánh cửa phía trước, tay cầm điện thoại run rẩy.
Cô biết người ở cạnh nhà Hứa Thuần là ai, Tô Lệ cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, Hứa Thuần lại qua đêm ở nhà Tạ Kiến Nguyên, từ khi nào họ lại thân thiết như vậy.
Đang suy nghĩ lung tung, thì cửa mở ra, sau đó lộ ra khuôn mặt tuấn tú không người sánh kịp, Tạ Kiến Nguyên cười rạng rỡ chào cô.
Hiện tại Tô Lệ nhìn thấy vị thiếu gia này là bực mình, nhưng vì gia thế phía sau anh, cô vẫn miễn cưỡng cười.
“Hứa Thuần bây giờ ở đâu? Tôi đến đón cậu ấy.”
Tạ Kiến Nguyên chỉ cho cô hướng đi, Tô Lệ vội vã đến trước cửa, chuẩn bị mở cửa, thì một bàn tay vững chắc đã chắn trước mặt mình.
“Thuần ca vẫn đang thay quần áo.”
Tạ Kiến Nguyên nhìn thẳng vào gương mặt đầy tức giận của Tô Lệ, trầm giọng nói, nhưng anh không ngờ câu nói của mình lại gây ra hiểu lầm.
Còn cởi đồ ngủ chung với Tạ Kiến Nguyên, thật là giỏi.
Tô Lệ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, ngồi trên ghế sofa: “Tôi sẽ ngồi đây chờ cậu ấy.”
Vài phút sau, Hứa Thuần thay đồ xong, từ phòng bước ra, thấy bóng lưng Tô Lệ trên ghế sofa, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng tiến lại gần.