Tôi HE Cùng Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 36: Say

Tạ Kiến Nguyên chú ý đến ánh nhìn của Hứa Thuần, không để lộ dấu vết, che khuất tầm nhìn.

“Sắp vào đoàn rồi, tôi nghĩ mình sẽ đóng phim cùng nhau, nên không thể kéo chân sau của Thuần ca được.”

Hứa Thuần rất hài lòng với ý thức của cậu, gật đầu nói: “Lúc đó không hiểu gì cậu có thể hỏi tôi, dù sao tôi cũng coi là tiền bối của cậu.”

Tạ Kiến Nguyên nghe lời của cậu, trông rất vui vẻ, cong môi cười nói: “Cảm ơn Thuần ca.”

Hứa Thuần càng nhìn Tạ Kiến Nguyên càng thấy anh nghe lời hiểu chuyện, nếu mà so sánh thì cậu chỉ diễn tốt hơn anh một chút, nếu cậu mà là Tưởng Tu Nghiêm, thì cũng sẽ thích Tạ Kiến Nguyên.

Tuy nhiên nếu hỏi cậu giờ có thích Tưởng Tu Nghiêm không, câu trả lời chắc chắn là không, nếu nói thẳng, đó là ghét, hắn thích Tạ Kiến Nguyên không sai, nhưng đưa cậu vào cuộc thì lại làm cho người ta ghê tởm.

Kiếp này cậu không rảnh để tâm đến tình cảm, chỉ riêng công việc đã đủ đau đầu rồi.

Đang nghĩ như vậy, Hứa Thuần bất chợt liếc thấy trong góc phòng khách trên tủ có một bức ảnh, ánh mắt bất chợt co rụt lại.

Chỉ thấy trên tủ có không ít ảnh của Tạ Kiến Nguyên, từ thời mẫu giáo đến tốt nghiệp đại học, còn có nhiều ảnh sau khi anh vào ngành giành được giải thưởng.

Cái thu hút ánh nhìn của cậu là một trong những bức ảnh đó.

Trong ảnh anh và Tưởng Tu Nghiêm cùng nâng cao một tấm huy chương, nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía máy ảnh.

Tạ Kiến Nguyên thấy cậu đột nhiên ngẩn người, nhìn về phía cậu đang nhìn, khi nhìn rõ Hứa Thuần đang xem gì, không khỏi ngỡ ngàng, sau đó hơi ngượng ngùng cười nhẹ, giải thích: “Những thứ này do mẹ tôi đặt.”

Mẹ của Tạ Kiến Nguyên, An Bình Như, bà yêu con như mệnh, tự hào vì có con trai xuất sắc như vậy, gặp ai cũng phải nói vài lời, loại ảnh này không chỉ có ở nhà Tạ Kiến Nguyên mà còn ở nhà họ Tạ, thậm chí còn phô trương hơn nhiều.

Hứa Thuần nheo mắt nhìn những bức ảnh vài giây, bất ngờ đứng dậy, thẳng thắn, quả quyết, không chút do dự tiến về phía tủ.

“Thuần ca, có chuyện gì sao? Có vấn đề gì không?”

Vẻ mặt hoang mang Tạ Kiến Nguyên theo sau, Hứa Thuần không để ý đến lời của cậu, tiến đến trước tủ, chính xác tìm được bức ảnh, sau đó đột nhiên gập xuống, đảm bảo không thể nhìn thấy nó nữa, rồi chầm chậm tự lẩm bẩm một câu.

"Thoải mái rồi."

Tạ Kiến Nguyên: "......"

Hứa Thuần vui vẻ quay người định đi, nhưng Tạ Kiến Nguyên nhíu mày, tò mò muốn lật ảnh lên xem có vấn đề gì.

Vừa lật lên, Hứa Thuần đã đi xa, như thể có mắt sau lưng đột nhiên quay đầu lại, cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Tạ Kiến Nguyên.

Tạ Kiến Nguyên bất đắc dĩ giơ tay: "Tôi sẽ không động vào nữa."

Hứa Thuần ừ một tiếng qua mũi, không biết có phải do say, giọng nói lười biếng khàn khàn.

Cậu ngồi trên sofa, ôm một con mèo trắng xinh đẹp, lười biếng chải lông cho nó.

Tạ Kiến Nguyên nhớ lại bức ảnh vừa thấy, dù chỉ một khoảnh khắc, nhưng anh vẫn nhìn thấy.

Nếu không nhớ nhầm, đó là bức ảnh khi anh và Tưởng Tu Nghiêm tham gia nghiên cứu đạt giải thưởng khi học ở nước ngoài. Có vấn đề gì với bức ảnh này à?

Tạ Kiến Nguyên suy nghĩ trong lòng, sau một lúc suy tư, anh cẩn thận chọn lựa lời nói: "Là do Tưởng Tu Nghiêm sao?"

Loại trừ các yếu tố khác, chỉ còn có thể là nguyên nhân này.

Khi nghe thấy cái tên này, Hứa Thuần nhíu mày chặt chẽ, liếc nhìn Tạ Kiến Nguyên, rồi chậm rãi nói: "Tôi ghét hắn."

Trái tim Tạ Kiến Nguyên chìm xuống, anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Hứa Thuần và Tưởng Tu Nghiêm có gì đó kỳ lạ. Trước đây nhìn thấy phản ứng của Hứa Thuần, anh đã thấy lạ, Tưởng Tu Nghiêm từng chủ động nói với anh muốn mời Hứa Thuần đi ăn, điều này càng khiến anh chú ý.