Trong một thời gian ngắn, tin đồn lan tràn, thậm chí còn có tin đồn "Tạ Kiến Nguyên và Hứa Thuần đã không hợp nhau từ lâu." Còn bắt đầu âm mưu bàn luận chuyện Tạ Kiến Nguyên tỏa ra thân thiện với cậu trong chương trình giải trí.
Hứa Thuần thấy từ khóa tìm kiếm của Weibo là đau đầu, Tô Lệ cũng không hài lòng với kết quả này lắm, nhưng có lợi có hại, lợi ích tất nhiên là danh tiếng của Hứa Thuần được cải thiện, độ ưa thích của người qua đường cũng tăng lên rất nhiều, còn nhược điểm thì không cần phải nói.
Sau khi tham gia bữa tiệc ngoài trời, Tô Lệ đưa cậu về dưới chung cư, Hứa Thuần trong thang máy lại nhận được cuộc gọi.
Vừa rồi cậu không thể từ chối nên phải miễn cưỡng uống vài ngụm rượu, bây giờ đầu óc cảm thấy choáng váng, không nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, tưởng là Tô Lệ gọi đến bảo cậu để quên đồ gì đó.
“A lô.” Sau khi nghe máy, phía bên kia im lặng một lúc, rồi đột nhiên vang lên tiếng cười của một giọng nam.
“Cậu Hứa bận rộn quá, cuối cùng cũng nghe máy rồi.”
Hứa Thuần chớp mắt, nghe thấy giọng người này, đầu óc cảm thấy tỉnh táo hơn, cậu cố ý hạ giọng nói: “Tôi là trợ lý của Hứa ca, anh ấy đang làm việc, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho anh.”
Nói xong, cậu nhanh chóng cúp máy, rồi tắt nguồn, một hơi làm xong tất cả.
Cửa thang máy mở, Hứa Thuần bước ra.
Nhà của cậu và nhà Tạ Kiến Nguyên cạnh nhau, từ thang máy ra phải đi qua cửa nhà Tạ Kiến Nguyên để về nhà mình.
Hứa Thuần đi qua cửa nhà không chú ý, sau ba giây, cậu lại lẳng lặng quay trở lại.
Do ảnh hưởng của rượu, Hứa Thuần làm ra hành động mà bình thường cậu chắc chắn sẽ không làm.
Cậu ấn chuông cửa nhà Tạ Kiến Nguyên.
Bởi vì hot search gần đây, Tô Lệ quảng bá mà vô tình vạ lây đến Tạ Kiến Nguyên, gây hậu quả không tốt cho anh.
Vì vậy, trong lòng Hứa Thuần cảm thấy không thoải mái, men say khiến cậu không kìm chế được bản thân.
Sau khi chuông cửa reo vài giây, cửa mở, Tạ Kiến Nguyên một tay mở cửa, thấy cậu, anh hơi ngạc nhiên, nhướng mày rồi cười nói: “Thuần ca? Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thuần im lặng nhìn anh một lúc, sau vài giây, mới chậm rãi giơ tay ra, ý bảo anh bắt tay.
“Nghe nói gần đây chúng ta không hòa thuận.”
Tạ Kiến Nguyên nhìn cậu: “.......”
Ánh mắt Tạ Kiến Nguyên cẩn thận dừng lại trên người Hứa Thuần vài giây, lúc nhìn vào mặt cậu thì cười khẽ, nhưng vẫn hợp tác đưa tay mình ra.
“Tôi cũng có nghe nói.”
Ánh mắt Hứa Thuần nhìn đôi tay đang nắm rồi chậm rãi di chuyển lên, dừng lại trên khuôn mặt anh, vẻ mặt có chút do dự.
Tạ Kiến Nguyên cười nhẹ, không chờ cậu nói, liền lên tiếng an ủi: "Những tin đồn nhỏ này tôi không để tâm đâu.”
Vẻ mặt của Hứa Thuần dường như đã thở phào nhẹ nhõm, sau khi say rượu cậu trở nên thật thà hơn nhiều, những suy nghĩ trong lòng như viết hết lên mặt.
Sau khi cậu thả lỏng tâm tình xong thì muốn rút tay về, nhưng khi cử động tay, lại phát hiện không thể di chuyển, đối phương nắm chặt tay cậu không buông.
Ngẩng đầu lên thì phát hiện ra vẻ mặt của Tạ Kiến Nguyên có chút kỳ lạ, đôi mắt đen đẹp mê hồn chăm chú nhìn mình không chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Buông ra đi.” Đầu óc Hứa Thuần chậm chạp chưa suy nghĩ nhiều, chỉ hơi bất mãn lẩm bẩm một tiếng.
Tạ Kiến Nguyên hơi sửng sốt, như thể mới tỉnh táo trở lại, cười nhẹ, buông tay cậu ra.
“Thuần ca có muốn vào xem Zora không?”
Vẻ mặt Hứa Thuần có chút động lòng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi vào phòng, phát hiện phòng khách vẫn đang mở ti vi, trên bàn trà có vài quyển sách lộn xộn xếp chồng lên nhau, đôi mắt Hứa Thuần tinh tường phát hiện tiêu đề sách, nhận ra hầu hết là sách nói về diễn xuất.