Một diễn viên thực thụ có thể lập tức nhập vai, hoàn toàn hóa thân thành nhân vật, nhưng ngay cả Hứa Thuần cũng không dám chắc mình có thể làm được điều đó.
“Được rồi, người tiếp theo.” Sau khi đạo diễn Vương chỉ trích xong, ông ta hơi mất kiên nhẫn nói.
Sau một buổi sáng thử vai, không có ai khiến ông ta cảm thấy ấn tượng, đang nghĩ vậy thì thấy Hứa Thuần xuất hiện trước mặt, đạo diễn Vương mới chú ý, có chút hứng thú.
Ông ta khá mong chờ vào Hứa Thuần, cậu có tài năng, thái độ chuyên nghiệp còn chịu khó, không có những tật xấu như các diễn viên hàng đầu khác.
Nghĩ vậy, giọng nói ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, “Hứa Thuần, hôm nay cậu thử vai gì?”
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào, có lẽ là người tiếp theo cũng vào chờ trước, Hứa Thuần nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không quay đầu lại, tập trung trả lời câu hỏi của đạo diễn Vương.
Nghe xong câu trả lời của Hứa Thuần, đạo diễn Vương ừ một tiếng, quay quay bút bi trên tay nói “Nếu chỉ diễn phần đã chuẩn bị trước thì tôi không thể nhìn thấy thực lực thực sự của cậu. Tôi muốn thử khả năng ứng biến của cậu, thế nào?”
Tim Hứa Thuần lệch mất một nhịp, quả nhiên là như vậy, cậu lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
“Tất nhiên là được.”
Ngay sau câu nói đó, tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi.
“Sao lại đột ngột như vậy, không công bằng mà.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ Hứa Thuần và đạo diễn có thù, nên cố ý làm khó anh ấy?”
Tạ Kiến Nguyên đứng một bên, nghe những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt anh dõi theo bóng dáng thẳng tắp đang đứng giữa sân khấu.
Đạo diễn Vương nhìn vào kịch bản, cẩn thận lựa chọn câu hỏi thử vai cho Hứa Thuần.
Hứa Thuần nắm chặt hai tay, tự động viên bản thân, không phải đã quyết tâm rồi sao, nhất định phải giành lấy vai diễn này.
“Thế này nhé, cậu diễn đoạn này.” Đạo diễn Vương chỉ vào một phần trên kịch bản, “Đoạn khóc này, cậu có làm được không?”
Con ngươi của Hứa Thuần đột ngột co lại, làm sao có thể?! Không phải là câu hỏi của kiếp trước.
Phải chăng là do cậu sống lại đã tạo ra nhiều biến số không thể kiểm soát? Câu hỏi thử vai kiếp này thay đổi cũng là một trong số đó?
Bình tĩnh lại, mọi người đều đang nhìn cậu đấy.
Hứa Thuần âm thầm cuộn chặt ngón tay, cảm thấy sự bất lực dâng trong lòng, chẳng lẽ phải từ bỏ ngay tại đây?
“Được không?” Đạo diễn Vương thấy cậu không động đậy, không nhịn được mà hỏi.
Không! Làm sao có thể chấp nhận.
Khi Hứa Thuần ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ nghe cậu nói khàn giọng nói: “Được.”
Đạo diễn Vương hài lòng gật đầu, ánh mắt quét qua khắp phòng một lượt, rồi đột ngột dừng lại, chỉ vào một bóng người nói: “Cậu cũng đến thử vai à? Vừa lúc, lại đây làm trợ diễn cho cậu ấy.”
Hứa Thuần ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người được chỉ đích danh lại chính là Tạ Kiến Nguyên.
Cảnh này kể về cuộc cãi vã giữa hai anh em Tống Dã và Tống Hàn, vì Tống Hàn không muốn tiếp tục học hành, mà muốn bỏ học để giúp anh trai gánh vác gia đình, dù trong nhà chỉ có hai người họ.
Hứa Thuần mím chặt môi nhìn Tạ Kiến Nguyên đang đứng trước mặt. Từ giây phút này, cậu chỉ là Tống Dã, còn người kia chỉ là Tống Hàn.
"Chuẩn bị, ba! Hai! Một! Diễn!"
Tiếng bảng clapperboard dập xuống vang lên, trường quay lập tức trở nên yên lặng.