Đăng Hi buồn ngủ dụi mắt, trước khi đóng vỏ sò lại, đột nhiên tò mò nhìn Đuôi Bạc đang ngồi bất động ở cửa hang, hỏi: “Nhóc câm, anh có tên không?”
Tự Tịch Sinh quay lại nhìn Đăng Hi.
Anh có thể gọi tên Đăng Hi, nhưng anh không thể nói tên của mình, cuối cùng anh chỉ lắc đầu chậm rãi.
“Vậy thì cứ gọi anh là nhóc câm nhé, được không?”
“Aizz, nhóc câm, tôi buồn ngủ quá. Chúc ngủ ngon.”
Cái vỏ sò màu trắng “Lạch cạch” được đóng lại trong tích tắc.
Bầu trời đã sáng lên một chút, đáy biển có chút ánh sáng.
Đã là ngày thứ ba rồi.
Tự Tịch Sinh lại bật quang não lên, cẩn thận đọc bài phát biểu mình đã viết, áp con ốc biển vào tai, im lặng lắng nghe một lúc, bật âm thanh và bắt đầu ghi âm.
Đây không phải là một lời thú tội.
Tự Tịch Sinh luôn cảm thấy có điều gì đó mà anh chưa tìm thấy trong trận chiến giữa Đế quốc và Liên bang.
Tự Tịch Sinh đã ghi đi ghi lại nhiều lần, sau quá trình phục hồi khó khăn, cuối cùng anh cũng ghi được một đoạn âm thanh nói với tốc độ bình thường, không có lỗi phát âm, có thể nghe được.
Bệnh vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn.
Tự Tịch Sinh buông ốc biển xuống rồi gửi âm thanh cho phó quan.
Sau khi sự việc kết thúc, Tự Tịch Sinh xem xét tất cả những người đã liên lạc với quang não và những tin nhắn gửi cho anh trong khoảng thời gian này, đồng thời phân tích tình hình chính trị hiện tại ở thủ đô sau khi anh mất tích.
Đột nhiên, đầu ngón tay của anh có chút khựng lại.
Đôi mắt bạc hơi nheo lại, nhìn bản ghi liên lạc trên màn hình xanh, thời gian vừa là lúc anh rơi xuống hành tinh này, quang não biến mất, đồng thời anh cũng hôn mê.
Đối tượng vẫn là những người đối nghịch với quân đội, trưởng lão hội Các lão
Cuộc liên lạc kéo dài gần hai phút đồng hồ.
Hai phút đồng hồ.
Nếu là trong quá trình rơi xuống là vô tình chạm phải thì trưởng lão hội Các lão không cần lãng phí hai phút này để nói chuyện với một cuộc gọi trống không.
Ngoài anh ra, còn ai trên hành tinh này có thể chủ động thực hiện cuộc liên lạc này?
Hơi thở của Tự Tịch Sinh ngừng lại trong giây lát, anh nhắm chặt mắt lại, từ từ quay mặt sang một bên rồi nhìn vào cái vỏ sò đã đóng kín trong hang.
Tự Tịch Sinh mở giao diện trò chuyện với phó sĩ quan ra, gõ xuống một dòng chữ và nhấn gửi đi, “Điều tra xem Hội đồng trưởng lão có tìm kiếm thông tin của tôi không.”
Gửi đi thành công.
Tự Tịch Sinh cũng không vội đóng quang não lại, anh đang ngồi ở nơi tối mờ trước cửa hang, nhìn chằm chằm vào hồ sơ giao tiếp thật lâu, mãi đến khi bầu trời tờ mờ sáng mới bơi vào trong tổ, nhìn đống thi thể rắn biển đang được tảo biển trói chặt thì dừng lại.
Đuôi Bạc duỗi đầu của móng vuốt, âm thầm cắt các độc tố trong răng ở đầu mỗi con rắn biển, cẩn thận tỉ mỉ xử lý chúng, sau đó ném đống răng độc đó vào một góc không dễ dàng bơi tới ngoài hang, mới nằm xuống trên những cây tảo biển nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong hang vẫn tiếp tục yên tĩnh cho đến trưa, mới có một chút động tĩnh , vỏ sò được nhẹ nhàng mở ra, sứa huỳnh quang thực sự rất thích Đăng Hi nên ngay lập tức chui vào, nó nhấp nháy lóe sáng trong lớp vỏ.
Đăng Hi còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ đã bị một nguồn ánh sáng đâm thẳng vào mắt, xoa xoa hai mắt, lại bị những xúc tu sứa chọc đến không nhịn được mà nở nụ cười.
Ở trong hang yên tĩnh, tiếng cười nhẹ nhàng của Đăng Hi trở nên vang vọng, ngay lập tức cậu bị dọa sợ vội ngậm miệng, rồi mới cẩn thận mở vỏ và nhìn vào góc tảo biển.
Đuôi Bạc đang ngủ trên đó.
Đăng Hi thở phào nhẹ nhõm, vươn ngón trỏ ra đặt lên môi rồi nhìn con sứa huỳnh quang ra hiệu yên lặng một chút, “Suỵt”, sau đó nhỏ giọng nói, “Không được ầm ĩ để cho nhóc câm ngủ.”
Con sứa huỳnh quang dường như có thể nghe hiểu tiếng cậu, ở trong nước khẽ phồng lên hạ xuống, và không tiếp tục sử dụng các xúc tu để chọc ngứa Đăng Hi nữa.