Đăng Hi hài lòng nhếch lên khóe môi: “Đây là lần đầu tiên ngoại trừ tôi ra còn có tộc nhân khác gọi tên tôi đó.” Cậu suy nghĩ một hồi, vây đuôi màu xanh nhàn nhã đung đưa, có chút cô đơn nói: “ Nếu như trong tộc tôi còn có người lớn tuổi hơn tôi thì bọn họ sẽ gọi tôi là gì nhỉ?”
So với một giao nhân bình thường có đuôi cá dài hơn ba mét thì thân hình của nhân ngư xanh thực sự rất nhỏ nhắn, nếu tộc giao nhân còn sống thì Đăng Hi ở trong tộc chắc chắn là người có tính tình tốt nhất, cũng là người ngoan ngoãn nhất.
Mặc dù đôi khi cậu có hơi gây rắc rối nhưng không ai sẽ cam lòng đổ lỗi cho cậu.
Tự Tịch Sinh nghĩ rằng nếu là anh thì sẽ lấy một biệt danh mềm mại, nghe giống như giao nhân trong tộc sủng ái trẻ con vậy.
Nếu là anh...
Tự Tịch Sinh vô thức dùng ngôn ngữ tinh tế thốt ra hai chữ.
Bởi vì ngôn ngữ không quen thuộc, cộng thêm giọng nói của Đuôi Bạc quá nhỏ, Đăng Hi nghe không rõ, ngơ ngác chớp mắt: “Cái gì?”
Khóe môi Tự Tịch Sinh cứng ngắc mím lại, không chịu nói một lời, nhưng lại đọc thầm trong lòng.
Hi Hi.
Tự Tịch Sinh hít một hơi thật sâu rồi quay người bơi đến lối ra vực thẳm mà không nói một lời, Đăng Hi không biết Đuôi Bạc đã xảy ra chuyện gì nên bối rối bơi lên, “Chờ tôi một chút, đợi tôi một chút.”
Tự Tịch Sinh dừng lại và giảm tốc độ bơi của mình.
Hơn nửa giờ sau, bọn họ bơi ra khỏi vực sâu, bơi đến thế giới dưới nước bình thường,rồi qua mười phút sau, bọn họ trở về chỗ ở mới.
Đăng Hi cùng Đuôi Bạc ngồi ở cửa hang, cái đuôi dài rũ xuống, bồng bềnh trong nước biển, anh thả con sứa huỳnh quang trong tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó, dùng mắt nhìn con sứa lắc lư hướng về phía nhà bơi vào.
Cậu bị đánh thức vào nửa đêm và trải qua nhiều đợt sợ hãi, tinh thần đã kiệt sức và đôi mắt gần như buồn ngủ đến mức không thể mở được, nhưng Đăng Hi lôi kéo Đuôi Bạc ngồi ở cửa hang, “Nhóc câm, đưa tay của anh cho tôi.”
Đồng tử thẳng đứng của Tự Tịch Sinh đã biến mất cách đây không lâu, móng vuốt của cá mập còn chưa thu lại, lòng bàn tay cũng đã bẩn, bình thường anh sẽ đợi móng vuốt của mình rút lại rồi mới từ từ lau chùi.
Tự Tịch Sinh vô thức đưa tay ra.
Đăng Hi cẩn thận từng li từng tí tránh những móng vuốt sắc nhọn, vo tròn vài sợi rong biển, từng chút từng chút một dùng rong biển lau từng vết máu trên các đường chỉ trên lòng bàn tay của Tự Tịch Sinh, sau đó nhặt ra các mảnh nội tạng và máu ở giữa các ngón tay. Vết máu trên đầu móng vuốt cũng bị lau sạch sẽ.
Bàn tay của Tự Tịch Sinh lại trắng noãn trở lại, anh hơi sửng sốt nhìn Đăng Hi.
Đăng Hi bỗng nhiên nghiêng người tới.
Cơ thể của Tự Tịch Sinh cứng đờ.
Đăng Hi nắm lấy một sợi tóc bạc của Tự Tịch Sinh.
Mái tóc bạc của Đuôi Bạc cũng nhuốm đỏ máu, đầu ngón tay sắc bén khiến anh không thể tự mình làm sạch được, Đăng Hi dùng đầu ngón tay tròn trịa của nhân ngư để lau sạch từng chút chất nhầy đẫm máu, khiến mái tóc bạc mượt mà trở lại.
Cậu lau chùi sạch sẽ cho nhóc câm bẩn thỉu như búp bê, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, nhóc câm, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tự Tịch Sinh cứng ngắc gật đầu, có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi nơi khác, Đăng Hi vẩy vây đuôi bơi vào trong hang, mệt mỏi cuộn tròn trong vỏ sò, lần này cậu kiên quyết nhớ đóng vỏ lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Đăng Hi trải qua chuyện trộm cá vào lúc nửa đêm, cậu trời sinh đối với các sinh vật trong tự nhiên khác có một sự hấp dẫn, nhưng mặt khác, điều này cũng sẽ khiến sự hiện diện của anh có cảm giác đặc biệt trong mắt các sinh vật trong chuỗi thức ăn cao hơn cậu.
Mỗi khi chuyển đến nhà mới, nếu không quen biết rõ với hàng xóm và không đậy kín vỏ sò, cậu sẽ thấy mình bị chủ cũ của vùng biển này coi như kho dự trữ lương thực, không nói hai lời liền trộm cá.
Mặc dù mỗi lần đều có thể dùng tiếng hát của nhân ngư để đàm phán nhưng cậu vẫn đang mạo hiểm mạng sống của mình và đi trên sợi chỉ mỏng.