Trường Ương

Chương 5: Kết trận thành công

Tầm mắt của y dừng trên hoa sen vàng trên tay mình, khoé mắt y đảo qua mấy sư đệ và sư muội đang căng thẳng bên cạnh, lấy lại bình tĩnh: “Đạo hữu, bọn ta là đệ tử của Hợp Hoan Tông, không biết có gì thỉnh giáo?”

Đề cập đến tông môn, hy vọng những tán tu này sẽ kiêng kị.

“Hợp Hoan Tông?” Người đàn ông mặt gầy như khỉ, cầm cung, nở nụ cười quái dị, “Sao ta không nhớ ra trong mười tám tông môn còn có môn phái này?”

Mười tám tông môn ở Linh giới, đều là những tông môn lớn đứng đầu, có nhận thức chung sắt đá với thế giới bên ngoài rằng—— phàm là kẻ gϊếŧ hại đệ tử của môn phái, thì sẽ bị Tứ Giới truy nã và gϊếŧ chết.

Nguy rồi.

Lòng Thường Nhạc trầm xuống, đây không phải là trải nghiệm đầu tiên của y, y hiểu rõ sự cách biệt như trời với đất giữa tông môn nhỏ và tông môn lớn, ngoại trừ mười tám tông môn ra, thì trong Linh giới còn có vô số môn phái vừa và nhỏ khác.

Hiển nhiên, tông môn nhỏ bị một số tán tu nắm át chủ bài diệt môn cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Không biết năm người này có át chủ bài gì, trong lời nói của chúng có vẻ như ngoài mười tám tông môn ra thì chúng chẳng để ý đến tông môn nào khác.

Tuy không hiểu vật ấy là loại pháp bảo gì, nhưng từ khi tán tu đó dám bắn tên để cướp bảo vật thì y phục Hợp Hoan Tông trên người họ đã trở thành một tấm bùa đòi mạng.

Thường Nhạc nắm chặt hoa sen vàng trong tay, âm thầm truyền linh lực vào sen vàng, đoán rằng mình có thể dùng sức mạnh của pháp bảo để chống lại đám tán tu, nhưng linh lực lại như bùn đổ vào biển, hoa sen vàng không có một chút phản ứng nào.

Đây không phải là pháp bảo?

Thái dương Thường Nhạc chợt đổ mồ hôi lạnh, một lát sau không hề do dự nói: “Ta giao ra đây.”

Dứt lời, y đột nhiên ném bông sen vàng trong tay về phía trước, còn đi kèm theo một hạt nổ Dương Châu, nổ tung giữa không trung, phát ra ánh sáng chói mắt.

Cùng lúc đó, Thường Nhạc quát lớn với các sư đệ và sư muội: “Chạy đi!”

Chương Nguyệt phản ứng nhanh nhất, lôi kéo sư đệ gần đó chạy đến con đường nhỏ bên trái, những người khác cũng phản ứng lại rất nhanh, muốn trốn khỏi chỗ này.

Tuy nhiên, điều khiến Thường Nhạc không ngờ rằng còn có một tán tu đang ẩn nấp trong bóng tối, gã đã sớm mai phục ở nơi có thể trốn thoát, chặn đầu phía trước cho Chương Nguyệt một cước, đá nàng ấy bay ra ngoài, đυ.ng mạnh vào tấm bia đá kia, rơi vào trong ao cái rầm.

Chương Nguyệt chỉ cảm thấy nội tạng chuyển động, đan điền bị đánh nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu bầm.

“Sư muội!” Thường Nhạc quay đầu lại, rồi bất chấp xoay người kéo nàng ấy, y thoáng nhìn tán tu phía trước xuất hiện trong góc tối đang vung kiếm chém sư đệ ngã xuống đất, đành phi thân tiến lên, phá bỏ một kiếm chí mạng của tán tu.

Với sự trì hoãn này, cơ hội nổ tung hạt Dương Châu chạy trốn đã biến mất, năm tên tán tu khác đã đi ra từ trong ánh sáng trắng, trong nháy mắt đệ tử Hợp Hoan Tông đã bị bao vây.

Người đàn ông áo bào xanh chậm hơn một bước, nhặt bông sen vàng chín tấc trên mặt đất lên, lại giương mắt nhìn về phía các đệ tử tông môn bên cạnh ao, âm thanh khàn khàn lộ ra sự lạnh lẽo: “Gϊếŧ hết.”

Quả nhiên, như Thường Nhạc đã dự đoán, mấy gã tán tu cướp pháp bảo đó, không có ý định chừa lại mạng sống của họ.

Sắc mặt Thường Nhạc trắng bệch, gân xanh nổi lên trên tay cầm kiếm, một tay nâng sư đệ đang nằm trên mặt đất dậy: “Tất cả bày trận!”

Chương Nguyệt kiên cường nhảy lên từ trong ao, cầm kiếm đứng ở một góc phía sau, cùng với các sư đệ sư muội khác giáp mặt hướng về nhau, xếp thành hàng kiếm trận.

Bảy người đứng thẳng thành hình quạt ngược, ánh sáng vàng tỏa ra dưới chân, cuối cùng hội tụ lên người Thường Nhạc ở phía trước.

—— Kết trận thành công.