Trường Ương

Chương 4: Bị mai phục

“Hình như có cái gì đó.” Chương Nguyệt nói, rồi khom lưng thò tay vào trong bùn.

“Muội đừng lộn xộn, đi lên trước đi!” Khuôn mặt Thường Nhạc lộ vẻ sốt ruột, y sợ bên dưới có yêu thú, bèn dứt khoát cầm kiếm bay đến giữa ao sen.

Lúc này Chương Nguyệt đã chạm được thứ gì đó trong bùn, bèn rút ra giơ cao: “Tìm được rồi!”

Nàng ấy vừa dứt lời, đã bị Thường Nhạc phía đối diện bay tới tóm lấy cổ y phục, gắng sức nhấc lên và mang nàng ấy về bên bờ.

“Sư, sư huynh…” Chương Nguyệt bị chính cổ áo của mình siết chặt đến mức mặt đỏ bừng, khó khăn nói.

Thường Nhạc buông nàng ấy ra, không đợi Chương Nguyệt đứng vững, đã mắng xối xả ngay lập tức: “Ta đã nói rồi trong bí cảnh nguy hiểm lắm! Muội hành động thô lỗ như vậy, sớm hay muộn gì cũng sẽ hại các sư đệ và sư muội khác rơi vào tình cảnh nguy hiểm!”

“Sư huynh, muội thật sự xin lỗi.” Chương Nguyệt ho hai tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên mặt lại cười hì hì, “Nhưng mà chẳng phải không có chuyện gì sao.”

Khuôn mặt tuấn tú luôn luôn thận trọng của Thường Nhạc lộ ra vẻ giận dữ: “Chương Nguyệt!”

Song Chương Nguyệt đã làm thuật thanh tẩy cho mình, tiện thể cũng làm sạch món đồ lấy ra từ dưới đáy ao bùn, rồi nàng ấy cắt ngang lời dạy bảo của y: “Sư huynh, huynh mau nhìn xem đây là cái gì?”

Sau khi rửa sạch bùn, một bông hoa sen vàng dài chín tấc chợt xuất hiện trước mắt mọi người, hoa sen có chiều rộng ba tấc, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ tỏa sáng lấp lánh, đường vân dọc theo cánh hoa hiện lên rõ ràng, mỗi đầu chín cánh hoa được khảm một túi hoa sen chưa nở, chỉ có kích thước cỡ đầu ngón tay cái.

“Đây là…” Thường Nhạc sửng sốt, y vô thức quay đầu nhìn tấm bia đá khắc mấy chữ “Vấn Thiên Liên” cạnh ao.

“Không có ký hiệu.” Chương Nguyệt vội vàng đưa hoa sen vàng trong tay cho Thường Nhạc, dời đi sự chú ý của y, “Sư huynh, đây có phải là một món pháp bảo không?”

Thường Nhạc nhận lấy cẩn thận quan sát, trong đầu y nhớ lại danh sách pháp bảo, nhưng không có pháp bảo nào phù hợp, song nhìn tạo hình lạ thường của hoa sen và nó cũng không có ký hiệu. Nó không phải do Bút Tu vẽ ra.

“Có thể là một món pháp bảo, thu hồi nó trước đi…” Thường Nhạc đang định đưa hoa sen chín tấc trong tay cho Chương Nguyệt thì bỗng nhiên có ba mũi tên được bắn tới từ đằng sau, đánh thẳng vào cổ họng và cả hai tay y.

“Ai đó!”

Phản ứng của Thường Nhạc rất nhanh chóng, y nghiêng người tránh thoát cú tấn công chí mạng vào cổ họng, đồng thời tay phải y vung kiếm đẩy rơi một mũi tên, nhưng vì tay trái y bận thu hồi hoa sen vàng nên khựng lại trong giây lát, cuối cùng một mũi tên xuyên thủng cánh tay trái của y, máu tươi bắn tung tóe lên không trung, khiến y không nén được khẽ rên.

“Sư huynh!”

“Đại sư huynh!”

Chương Nguyệt và những người khác tức khắc quay người rút kiếm, bắt đầu căng thẳng, trên mặt lạnh lẽo.

Chỉ thấy dưới gốc cây cách đó không xa, có năm người không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, trong đó có một người mặt gầy như khỉ, nhưng bắp thịt ở hai tay lại cường tráng, gã còn chưa đặt cung tên xuống, hiển nhiên ba mũi tên vừa rồi chính là do gã bắn. Bốn người còn lại thì mặc trang phục không giống nhau, tay chúng cầm kiếm hoặc là cầm pháp khí khác, dù bận mà vẫn nhàn nhã nhìn nhóm người Hợp Hoan Tông.

—— tán tu, còn là nhóm tán tu kết đội.

Năm tên tán tu này rất khác với những tán tu họ đã từng gặp lúc trước, sát khí trên người chúng rất nặng, ánh mắt nhìn thẳng về hướng bọn Thường Nhạc mà không hề trốn tránh, ngược lại còn lộ ra vẻ phấn khích và nham hiểm.

“Giao Vấn Tâm Liên ra đây.” Một gã đàn ông gầy gò, mặc đạo bào xanh đang dựa vào thân đào, gã có vẻ ngoài trung niên, hai cánh tay đeo bảy cái khuyên vàng, thanh âm thô ráp khàn khàn, trên cổ còn có một vết sẹo.

Vấn Tâm Liên?

Thường Nhạc lúc này mới nhớ tới dòng chữ trên tấm bia đá, y bất chấp cánh tay trái bị xuyên thủng đau nhói, nhìn rõ dáng vẻ của mấy tên tán tu, trong lòng y bỗng xuất hiện cảm giác bất an: Cảnh giới của mấy gã tán tu đều là Trúc Cơ kỳ, còn cảnh giới của gã mặc áo bào xanh thì chắc chắn ở trên y, có vẻ như là Trúc Cơ hậu kỳ.