Nam nhân có vẻ hững hờ đi lướt qua cô.
Mà Hạ Hân Nghiên làm gì có quan tâm mấy đâu. Cô là đang bận làm chuyện quan trọng nha. Đó là ngắm sắc đẹp của người ta.
Ừm sắc đẹp rất đáng để nhìn. Mà nhìn như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy bị khó chịu.
Nam nhân cũng cảm thấy vậy khi dừng ngay bên cạnh bàn của Hạ Hân Nghiên, nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc thạch sáng ngời của cô. Một chút tia tà niệm cũng không có đến. Không có tà niệm mà chỉ là một loại ánh mắt đơn thuần, thật là một con mắt khó chịu.
Nam nhân không để ý nữa, đi đến sau bàn Hạ Hân Nghiên ngồi xuống. Vì đó là bàn ở cuối trong lớp. Một nơi yên tĩnh nhất.
Nam nhân đặt cặp xuống, gục mặt nằm ngủ.
Hạ Hân Nghiên cũng không thèm nhìn nữa. Nhìn đã mắt rồi, nhìn làm nữa làm gì khi mà gương mặt không thể thấy được.
Bên dưới vẫn ồn ào thật đấy. Hạ Hân Nghiên nhìn đến bóng dáng nam nhân phía dưới sân trường liền biết đến đó là ai.Không chỉ riêng Hạ Hân Nghiên. Ai Ai trong trường cũng đều biết, hội trưởng hội học sinh của chúng ta. Lưu Nhất Thành, đàn anh của Hạ Hân Nghiên học lớp 3A ban A.
Lưu Nhất Thành luôn là tâm điểm của mọi cô gái. Anh ta sở hữu nhan sắc nhẹ nhàng, không quá nổi trội cũng không quá quý tử. Tính cách ân cần, luôn quan tâm đến người khác. Điển hình của chàng trai ôn nhu. Hỏi cô nàng nào không siêu lòng đối với vị hội trưởng đáng kính của chúng ta.
Hạ Hân Nghiên phải công nhận Lưu Nhất Thành rất rõ là đẹp trai. Cô một thời cũng đã từng đi ngắm người ta.
Có điều nhìn rồi thì nhìn làm cái gì đâu.
Vẫn là nên ăn sáng thôi sắp vào lớp rồi.
-----
Sau hai tiết giờ tự học. Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ giải lao đã đến.
Hạ Hân Nghiên là một con người không giỏi nhớ tên người khác, nhưng người có nhan sắc thì lại nhớ rất rõ.
Nãy nam nhân sau cô có giới thiệu tên, hình như là Nam Phong. Và là con lai, có một nét đẹp cũng rất là lạ.
Lộ Ngọc Dao cùng lúc cất giọng tới.
"Tiểu Hân Hân... cùng đi ăn sáng đi".
Hạ Hân Nghiên nghe thấy có chút không ổn, cô nói.
"Tiểu Hân Hân?".
"Cậu thấy sao, Tiểu Hân Hân nghe nó dễ dàng gọi hơn".
Lộ Ngọc Dao cười tươi tắn. Cô ta thấy cách gọi rất dễ nhớ, dễ nghe, lại còn rất thân thiết nữa. Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân... thật là một cái tên đáng yêu.
Lộ Ngọc Dao không hiểu rõ tâm trạng lúc này của Hạ Hân Nghiên. Cô thật sự không có thích nghi được với cách gọi mới này.
Diệp Ảnh Quân thì gọi cô là nha đầu, dòng họ nhà Diệp thì gọi là tiện nữ. Diệp Tử Lan thì gọi một cách lịch sự hơn là chị Nghiên. Còn trong băng đảng ai cũng gọi cô với biệt danh là Sát. Hôm nay lại có người gọi theo một cách thân mật hơn. Đúng thật là khiến nàng không thể nào thích nghi được.
Rất muốn từ chối cách gọi đó, thế mà nhìn gương mặt trước cô mà xem...
Hạ Hân Nghiên vô thức cũng chấp nhận cách gọi mới này. Cô không bao giờ giỏi từ chối đối với một cô gái rất thân thiện với mình.
Lộ Ngọc Dao thì sao, cô ta đương nhiên đạt mục đích của chính mình rồi. Cô ta còn không quên nhìn đến Nam Phong ở phía sau bàn của Hạ Hân Nghiên.
Lộ Ngọc Dao rất biết rõ con người này. Nam Phong, đầu năm nhất là một học sinh rất ưu tú, xuất sắc nhất trường và được xếp vào lớp học đặc biệt. Gia thế thì lại là một dòng tộc có tiếng tăm rất khủng. Không chỉ thế, sắc đẹp Nam Phong hoàn toàn nổi trội. Với vẻ đẹp con lai dòng giỏi của Pháp Việt. Mẹ Nam Phong là gốc Pháp, còn ba thì lại là gốc Việt. Nam Phong sở hữu đa phần sắc đẹp của mẹ nhiều hơn. Nhưng về vóc dáng và bộ não thì lại tương đối giống với ba của mình hoặc có thể nói là nổi trội hơn.
Ở trường học Hoàng Hải này có hai con người nổi trội nhất. Đó là Lưu Nhất Thành. Hội trưởng đáng kính mến với biệt danh bạch mã hoàng tử. Người còn lại là Nam Phong. Khiến cho các cô nàng phải điên đảo, đại ma vương.
Hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Luận về tính cách và luận về cách đối xử.
Lộ Ngọc Dao hồi đó chỉ là học sinh trong một lớp học bình thường. Là loại lớp học thấp nhất. Lộ Ngọc Dao từ lúc đó đã rất ngưỡng mộ Nam Phong. Cô ta cố gắng học để trèo lên ban A để được lại gần hơn đối với Nam Phong. Nhưng cũng chỉ đến được ban B. Lộ Ngọc Dao càng không thể ngờ đến rằng là cùng với Nam Phong học chung một lớp.
Còn gì vui hơn bằng đây.
Tuy không thể hiểu rõ là tại sao từ một lớp đặc biệt, mà Nam Phong phải xuống lớp hạng thường này. Thế nhưng miễn sao càng chung lớp mình thì lại càng tốt. Được lại gần hơn nữa rồi.
Hạ Hân Nghiên nhìn Lộ Ngọc Dao chằm chằm. Tia ánh mắt của Hạ Hân Nghiên liền quỷ dị.
Lộ Ngọc Dao, bộ dạng này của cô ta là đang nghĩ đến cái gì mà cứ như là con dở hơi thế này. Còn nhìn Nam Phong cười hớ ra. Cô ta thật không một chút nào để ý hình tượng của mình sao?
Nam Phong chán ghét loại ánh mắt khát khao của Lộ Ngọc Dao. Nhưng loại ánh mắt của cô ta không đến nỗi đáng ghét bằng của Hạ Hân Nghiên. Một loại ánh mắt không rõ mục đích. Khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy khó chịu.
Còn có cô nàng mắt kính cận bên cạnh Nam Phong nữa. Từ đầu đến cuối không hiểu cô nàng đang nói cái gì. Cứ mỗi lần nhìn sang cô nàng này, cô nàng liền né tránh đi. Nam Phong nhớ không nhầm thì tên là Vỹ Kỳ.
Vỹ Kỳ là thuộc loại dạng người khó giao tiếp với người khác. Vỹ Kỳ rất muốn tìm một người bạn. Vậy mà cô nàng thật sự không thể nào kết bạn được với ai khác.
Vỹ Kỳ nhìn hai người con gái nói chuyện kia. Thật tình cô nàng rất muốn tới đó bắt chuyện làm quen. Nhưng bản tính vốn dĩ lại trỗi dậy, khiến bản thân mình cứ lẩm bẩm trấn an bản thân. Lại tạo ra một âm thanh quỷ dị. Đem Nam Phong một phen đùa bỡn.
Hạ Hân Nghiên lúc này mặc kệ Lộ Ngọc Dao đang đem chính mình tự ảo tưởng trong mộng. Cô tiến thẳng ra ngoài cửa lớp. Hôm nay là ngày Diệp Tử Lan và Diệp Thiên là tân học sinh mới đến trường Hoàng Hải học tập.
Hạ Hân Nghiên không cần tìm lớp của hai đứa nó ở đâu cũng đã biết rõ rồi. Với sắc đẹp của hai đứa chúng nó có cộng thêm cái ngôi trường rất ất am hiểu về gia thế thì trước mặt cô đây. Cái lớp học bị bu đông kín nhất, chính là nơi cô cần đến. Năm ngoái học sinh đều tổ chức cái lễ hội này đem Hạ Hân Nghiên dọa sợ một phen. Nếu nói không nhần thì mọi năm đều tổ chứ như vậy.
Hạ Hân Nghiên gọi đó là lễ hội. Bởi vì năm ngoái Hạ Hân Nghiên không thể nào tự bước vào được cửa lớp. Cũng tại vì cái lớp đặc biệt bên cạnh, nó làm tràn lan qua lớp của cô.
Hạ Hân Nghiên thật tình muốn xem thử là đại minh tinh nào. Ngạt nỗi cú điện thoại khi ấy của Diệp Ảnh Quân lại reo lên. Cô không thể không tuân theo, khi ấy thật sự có hối tiếc thật. Mãi đến sau này mà cô cũng không để ý đến cái lớp học kia nữa. Còn nhớ nữa đâu mà.
Cảnh tượng trước mắt cô không khác gì so với năm trước. Thật sự là nhắc đến lại nhớ một nỗi đau khổ khi mà không biết được vị đại minh tinh đó là ai. Ân hận đương nhiên là có rồi. Hận không thể đem Diệp Ảnh Quân ra, băm thành trăm mảnh được a.
Nghĩ lại nghĩ đến tên đó nữa rồi.
Mau xóa tên đó ra khỏi đầu đi. Hắn ta không khác gì một quả bom nổ chậm ngay bên cạnh cô.
Hạ Hân Nghiên mải xóa tên ai đó ra khỏi đầu thì một cánh tay ôm nàng vào lòng.
Một giọng nói rất rõ và đầy khẳng định thốt ra.
"Đây là bạn gái của tôi. Các người đừng làm phiền nữa. Không khẻo cô ấy lại giận tôi mất".
Hả???
Chuyện gì vậy. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Ai đó có thể nói rõ cho Hạ Hân Nghiên hiểu rõ rằng, là người này chính là Diệp Thiên không, rõ ràng là nó rất không ưa cô mà. Liền nói cái gì đấy!!
Vậy mà giờ nhìn xem, Diệp Thiên, em có biết hậu quả của một câu nói có thể gây ra bao nhiêu kết quả hay không. Chị không muốn làm phao cứu sinh của em.
Dòng họ này thật khiến người ta thật bi phẫn mà.