Trường học, tại ngay lối vào, một chiếc bảng thông báo to hiện ra trước mặt.
Nhìn thì thấy một đám đông ở ngay xung quanh chiếc bảng đó. Sẽ rất phiền phức nếu chui vào trong chỉ để nhìn thấy tên và lớp của mình. Cô thở dài một hơi.
Hạ Hân Nghiên nhìn thôi nghĩ cũng thấy mệt thêm. Cô nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay của mình, 06:20 sáng. Ừm vẫn còn sớm để vào học, Thôi thì đi dạo quanh trường thêm một lúc cũng được.
Nghĩ là làm, cô quay người, bước chân về nơi khác, rời xa nơi khu vực đông người.
Dọc theo đường đi, Hạ Hân Nghiên nhìn thấy rất nhiều điều hay. Ngôi trường này, cô ít nhất cũng đã học được một năm. Có vẻ không phải là điều xa lạ cho lắm đối với bản thân cô rồi. Cái điều mà làm cho cô cảm thấy thú vị ở đây đó chính là ngay trước mắt cô có một con khỉ đang leo cây.
Dáng dấp có vẻ là người nho nhỏ, buồn cười ở chỗ là cái kiểu leo trèo nó rất khác với người thường. Ừm có thể so sánh là giống với con khỉ con.
Khỉ leo trèo cây, không phải nàng không từng thấy qua. Nhưng thấy người bắt chước khỉ leo cây, thì có vẻ hơi ngộ à hen. Đặc biệt đây là một cô gái nhỏ.
Chưa hết, cô ta liền kêu một tiếng.
"Có ai không, làm ơn giúp tôi xuống".
Mặc dù Hạ Hân Nghiên từ xa đã nhìn đến. Cô đứng đây cũng đã được tầm mười phút. Kể từ lúc cô ta bắt đầu trèo cây. Lúc trèo lên, Hạ Hân Nghiên trông thấy rất là buồn cười, nhưng khi leo xuống thì lại không xuống được...đây là như thế nào vậy a?
Hạ Hân Nghiên rất rõ trong lòng không muốn giúp. Châm ngôn của cô từ trước đến nay là không muốn mang ơn người khác và không muốn người khác mang ơn mình. Đó có thể được coi là sự ích kỷ của bản thân cô.
Nhưng Hạ Hân Nghiên cũng không có cảm thấy bản thân cô quá xấu hổ vì điều này.
Chắc có lẽ ở gần với Diệp Ảnh Quân lâu năm thành ra cái tính mặt dày cũng lây qua theo.
Nghĩ một hồi thì lại nghĩ đến Diệp Ảnh Quân.
Rõ ràng Hạ Hân Nghiên cũng không muốn nhắc đến cái tên này trong đầu của mình nữa.
Hạ Hân Nghiêng đứng đó mải suy nghĩ thì lại nghe thấy ai đang gọi mình.
"Cô gái đằng kia, cô có nghe thấy tôi nói không?".
Hạ Hân Nghiên nhìn lên thấy cô ta đang hướng đến phía bản thân mình mà gọi. Cô chỉ tay lên bản thân mình, tựa như là ý muốn đáp lại câu hỏi đằng kia.
Cô ta liền rất nhanh vui vẻ vì đã có người đây rồi. Sẽ rất khổ nếu như bị ai đó phát hiện, đặc biệt là đám con trai. Đời cũng không cho cô một cái chữ xui. Rất gặp may khi nhìn thấy một cô gái ở cách đó không xa.
Cô ta vội nói.
"Chính là cô đó, cô giúp tôi xuống được không... Tôi có hơi sợ về độ cao".
Hạ Hân Nghiên đang đi tới nghe xong liền ồ một cách tỏ vẻ không ngạc nhiên cho lắm. Gương mặt cũng biểu lộ rõ ra điều này.
Hạ Hân Nghiên ngước mặt lên trên, nhìn thấy rõ cảnh xuân đang hiện ra trước mắt a.
Giờ mới để ý đồng phục của trường mình là mặc váy. Ồ sẽ rất hào phóng nếu bọn con trai đi ngang qua đây và nhìn lên phía trên!
"Không nghĩ tới lại là loại trái dâu tây nha".
Hạ Hân Nghiên vừa thốt lời ra thì cô ta ngượng chín đến đỏ mặt...
Hạ Hân Nghiên đúng là mặt dày, còn không biết bản thân mình có xấu hổ hay không mà còn nói ra. Cô cũng không ngần ngại nói tiếp.
"Làm sao đưa cô xuống đây. Tôi cũng không đủ chiều cao để với tới đỡ cô".
Cô ta như đã quên những gì mà lúc nãy Hạ Hân Nghiên nói ra. Điều mà cô ta cần quan tâm nhất bây giờ chính là làm sao để xuống, cần gì phải quan tâm đến điều gì mà lúc nãy người ta nói.
"Cô đứng đó dơ hai tay ra, tôi lao xuống".
"Hả?".
Cô ta có chút ngại nhưng không thể ở trên này mãi được. Với dáng người của mình chắc cũng không đến nỗi đè chết người ta được đâu nhỉ.
Nói là làm, không cần chần chừ, cô từ trên cây nhảy thẳng xuống luôn.
Ủa, mông chưa hề chạm đất luôn nè.
Mở mắt ra, nhìn, nhìn nhìn...
"Đồ ngốc, may cho cô là tôi không đỡ kịp".
Cô ta quay đầu lên nhìn Hạ Hân Nghiên, may mắn là không có giọi nước mắt nào chảy ra. Cô ta nhào tới, thành khẩn mà ôm lấy Hạ Hân Nghiên. Một kiểu ôm công chúa thật là đẹp mắt.
Hạ Hân Nghiên thật sự không hề tốt bụng. Cô ôm lấy người ta xong không chịu đặt nhẹ xuống, liền một phát thả tay.
Oành.
Cô đúng là lạnh nhạt.
Cô ta té xuống mặt đất liền rõ đau. Nhưng cũng vội đứng dậy chạy theo Hạ Hân Nghiên.
Hạ Hân Nghiên bắt đầu cảm thấy phiền phức ngay bên mình. Biết thế ngay từ đầu đừng có đỡ lấy cô ta. Cứ đi theo lãi nhãi bên tai, thật là một loại giao tiếp khiến ta phải đau đầu.
Hạ Hân Nghiên có phần gắt lên.
"Cô có thể im được không?".
Bị chửi đương nhiên đâu có ai mặt dày đâu mà nói tiếp. Cô ta liền khóa miệng lại.
Theo những gì trên đường đi mà Hạ Hân Nghiên nghe. Thì cô gái đi bên cạnh mình tên là Lộ Ngọc Dao. Không nghĩ tới nhìn người nhỏ nhắn như thế kia lại là người cùng tuổi với mình. Càng không nghĩ đến nữa lại là chung lớp với nàng. ngày tháng sau này thật không muốn nghĩ đến mà.
Đi hết khuôn viên trường, cũng không cần quay lại bảng thông báo. Bởi vì những thông tin cần biết đều đã được Lộ Ngọc Dao nói ra hết.
Lớp 2A ban B.
Hình như không có gặp người quen, Hạ Hân Nghiên cho là thế. Cô là loại người đâu có để ý xung quanh mình, mà hỏi có gặp người quen hay không. Thật là hài hước thật đó, tên của người giáo viên chủ nhiệm năm ngoái là gì cô có còn nhớ tới đâu.
Lộ Ngọc Dao rất nhanh chân dành lấy vị trí ngồi bên cạnh Hạ Hân Nghiên.
Cô có chút cảm thấy phiền phức, nhưng cô được muốn ngồi bên cạnh cửa sổ. Có cô ta chắn ở ngay bên cũng không đến nỗi.
Thời gian lên lớp vẫn còn sớm nên trong lớp vẫn rất ít người. Cho dù có đông thì đối với Hạ Hân Nghiên có mấy phần quan trọng đâu. Cô rõ ràng là đâu có quan tâm đến.
Vì cô đang rất chăm chú để lấp đầy bụng đói của mình bằng bữa ăn sáng nha.
Nói ra cũng thật là.
Diệp Ảnh Quân chuyên giao nhiệm vụ khó về đêm. Cô cũng hiểu rõ con người của hắn ta. Sống trong cái thế giới của hắn, thì tốt nhất đừng bao giờ nên chọn cách khôn ngoan. Ngoan ngoãn thực hiện theo lời hắn là cách tốt nhất để ít bị đau đớn.
Nhiệm vụ Diệp Ảnh Quân thường giao cho Hạ Hân Nghiên là ám sát. Cuộc đời bảy năm tuổi thơ, phải rèn luyện bằng tinh thần và cơ thể. Con số mà Hạ Hân Nghiên gϊếŧ thì không biết đếm là bao nhiêu. Chỉ biết là còn lại một cái đầu người.
Thật tình là Hạ Hân Nghiên không muốn như vậy, nhưng vì Diệp Ảnh Quân rất muốn đem cơ thể người về làm thí nghiệm. Cứ như vậy luân phiên, không đêm nào Hạ Hân Nghiên không mang xác người trở về. Xử lý nhanh hay chậm đều là do quyết định của Hạ Hân Nghiên.
Diệp Ảnh Quân biết rõ tính cô nên luôn bắt cô phải làm những việc khó. Bởi vì hắn không cần một con tốt biết rủ lòng thương người khác.
Để Hạ Hân Nghiên phải hiểu rõ rằng. Giữa người với người nên đối xử nhau bằng máu và nước mắt.
Máu là tình thương, biểu hiện rõ sự tàn nhẫn.
Nước mắt là đau thương, đại diện cho sự thống khổ.
Cả hai đều là cảm xúc của người với người. Chỉ là nó khiến ta dễ lụy sâu vào bên trong.
Hạ Hân Nghiên không muốn nghĩ tới chuyện đêm hôm qua nữa. Quan trọng nhất bây giờ là nên ăn no bụng.
Cùng lúc đó Lộ Ngọc Dao đã đi đâu rồi. Ừm giờ mới để ý lớp học thật vắng người. Cũng chỉ còn lại mình cô ngồi ở trong lớp học.
Phía bên cửa sổ truyền đến mấy âm thanh của nữ nhân hét lên thật đầy phấn khích.
"Aaaa...".
Hạ Hân Nghiên quay đầu nhìn sang. Ồ thì ra bên dưới là có nam nhân, thật ồn ào. Có đẹp đến mấy cũng đừng hét vậy chứ. Làm người muốn ngắm sắc thì tất nhiên phải giữ hình tượng là điều đầu tiên.
Nhìn ra ngoài, nàng thở dài.
Cạch.
Âm thanh cửa lớp bị kéo ra.
Hạ Hân Nghiên quay ra nhìn.
Lại là một nam nhân đẹp trai nữa nha. Không nghĩ tới trong lớp này còn có thêm người.
Hạ Hân Nghiên không nghĩ tới còn có thể ngắm sắc đẹp một mình nha.