"Không thể!" Hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng, thay đổi sắc mặt.
Trong điện yên tĩnh, tựa hồ lúc trước Cung Thượng Giác chưa bao giờ mất phong độ vì bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người ngầm thừa nhận, hắn sẽ không dễ dàng bộc phát.
Thượng Quan Thiển nhìn hắn, phỏng đoán tâm tư của hắn, là sợ nàng liên thủ cùng Cung Hoán Vũ, hay là sợ nàng không có ý tốt, rời khỏi khống chế.
"Không ổn." Cung Nhị đã thu lại vui giận, "Thượng Quan Thiển đã là người của Giác Cung ta, không thể lại tới Vũ Cung."
"Ta nguyện trả lại vị trí Chấp Nhận cho Hoán Vũ ca ca, Thượng Giác ca ca sao không bằng lòng trả lại Thượng Quan cô nương cho Hoán Vũ ca ca?"
Chỉ cần Cung Thượng Giác không thoải mái, Cung Tử Vũ sẽ vui sướиɠ, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Cung Thượng Giác liếc liếc hắn, không cho kháng cự, cũng không để lại chỗ trống để thương lượng: "Thượng Quan Thiển."
Gọi nàng giống như gọi chó của mình.
Nàng cũng không phải là Cung Viễn Chủy, dựa vào cái gì Cung Nhị gọi nàng một tiếng, nàng lại phải đi theo.
Nhưng không người nào dám mở miệng giữ nàng lại, có thể thấy được uy thế của Cung Thượng Giác lớn đến thế nào.
Bây giờ nàng thật sự không dám, cũng không thể trở về cùng Cung Nhị.
Chỉ có thể đưa ánh mắt chuyển về phía Cung Hoán Vũ, cầu xin gã ngu xuẩn này có thể nói gì đó.
"Thượng Giác đệ đệ, thật đúng là đến cả Thượng Quan cô nương cũng không chịu để lại cho ta? Võ công của ta đã mất hết, quãng đời còn lại cũng không thể cầm đao....."
Cuối cùng Cung Hoán Vũ cũng có đôi chỗ thông minh, biết rõ yếu thế tranh thủ đồng tình.
Cung Nhị cười lạnh: "Thượng Quan Thiển là thê tử của ta."
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí sinh ra suy nghĩ đưa Thượng Quan Thiển rời khỏi Cung Môn. Phía dưới thiên hạ này, chắc chắn có chỗ cho hắn dung thân.
Thượng Quan Thiển thì bị những lời này của hắn lung lay tâm thần, hắn chưa bao giờ thừa nhận, nàng là vợ của hắn.
Ở kiếp trước ngày nàng và hắn chia xa, nàng nói ta với công tử là vợ chồng, công tử cũng không chút nể tình gì với ta.
Khi đó hắn nhìn nàng, hỏi nàng, người Vô Phong, sao có tình.
"Nếu như chưa cử hành hôn lễ, không bằng chúng ta để Thượng Quan cô nương tự mình chọn, như thế nào?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía nàng, nàng bắt đầu dao động trong ánh mắt của Cung Thượng Giác.
Không phải bởi vì câu nói kia của hắn, mà là vẻ uy hϊếp ẩn giấu trong ánh mắt hắn.
Nàng có gì mà sợ chứ ——
Nhưng nàng vẫn chịu thua trong ánh mắt của Cung Thượng Giác rồi.
Thứ Cung Nhị muốn nói, nàng đều hiểu ra.
Cung Nhị đang hỏi nàng, ngày lão Chấp Nhận bỏ mình, sân viện của nữ khách bị cháy, nàng giải thích thế nào.
Viễn Chủy đệ đệ mất đi túi ám khí, nàng giải thích thế nào.
Mặc trang phục dạ hành, một mình tới Từ Đường phía sau núi, nàng giải thích thế nào.
Nàng lộ ra quá nhiều chân tướng, hắn chưa xử lý, là lưu lại một con đường sống cho nàng. Nếu nàng đi sai bước, hắn sẽ cho nàng vào địa lao nếm thử cảm giác sống không bằng chết.
Nhìn thì có vẻ nàng đang chọn giữa Giác Cung cùng Vũ Cung, trên thực tế Cung Nhị cho nàng chọn giữa Giác Cung cùng địa lao.
Hiểu rất rõ đối phương cũng không là một chuyện tốt, nếu nàng xem không hiểu ý của hắn, hoặc là lỗ mãng một chút, muốn chọn Vũ Cung thử xem, có lẽ Cung Nhị chưa hẳn sẽ thực sự đưa nàng vào chỗ chết, nhưng nàng thông minh, sẽ không lấy thân thử lửa.
"Ta đã gả vào Giác Cung, đương nhiên là muốn trở về cùng Cung Nhị tiên sinh."
Cung Nhị thu hồi ánh mắt, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay của hắn thật là khiến người không phục, Cung Tử Vũ vặn lại một câu: "Thượng Quan cô nương, cô đừng sợ hắn, cô vừa mới nói lòng cô thuộc về ca ca của ta....."
Lưu lại con đường sống cho người ta đi Cung Tử Vũ.
Nàng khẽ mỉm cười ngắt lời con khổng tước không có đầu óc muốn mạng nàng này: "Rõ ràng là ta nói, lòng ta vốn thuộc về Cung Nhị tiên sinh."
Ai có thể chứng minh nàng đã từng nói cái gì chứ, chỉ cần nàng không thừa nhận.
Cung Hoán Vũ không rõ đạo lý này, hắn không đấu nổi Cung Thượng Giác.
Nàng quyết định buông tha cho tên ngốc không có thuốc chữa này, bảo vệ tính mạng của mình trước.
Cung Hoán Vũ không đấu lại Cung Thượng Giác, hắn không làm được Chấp Nhận.
Tác giả có chuyện nói:
Bùn nhão không đỡ nổi tường, trực tiếp đổi tường.
Thiển Thiển vĩnh viễn thấy rõ lòng người + quyết định dứt khoát.