"Cung Hoán Vũ do ai chịu trách nhiệm chăm sóc?"
"Chu đại phu của y quán..... Cô hỏi cái này làm gì?" Cún con nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ cảnh giác.
Quả nhiên bọn hắn đã tìm được Cung Hoán Vũ, trong lòng nàng cực kỳ hưng phấn, sống lại một đời, miệng cún con vẫn là cái rây lớn, cái gì cũng có thể hỏi ra.
"Tò mò mà. Hơn nữa, không phải Chủy công tử rất ghét ta sao, nếu như Thiếu chủ đại nhân còn sống, có lẽ ta có thể rời khỏi Giác Cung, không làm gai mắt Chủy công tử." Thượng Quan Thiển lừa gạt hắn một cách thành thạo.
Nàng quá hiểu chó nhỏ cần gì rồi, tham muốn giữ lấy của hắn với anh hắn ghi ở trên mặt, quả nhiên chó nhỏ bị cái bánh từ trên trời rơi xuống nện váng đầu: "Cô rời Giác Cung?"
Coi như hắn cũng có chút đầu óc, cau mày: "Đó là trò hề gạt người gì chứ, nữ nhân xinh đẹp sẽ gạt người, trong hồ lô của cô rốt cuộc muốn bán cái gì?"
Nói dối nhiều rồi, đến bản thân cũng sắp tin là thật, ánh mắt của nàng chân thành tha thiết mà trong trẻo: "Lòng ta thuộc về Thiếu chủ đại nhân, cũng là tân nương Thiếu chủ đại nhân tự mình chọn, nếu như Thiếu chủ đại nhân còn sống, vậy thì ta..... "
"Không được!" Cún con thở phì phì cắt đứt lời nàng, "Cô đã là tân nương của ca ca ta rồi!"
"....."
Thượng Quan Thiển khó có lúc sửng sốt, nàng cho rằng cún con rất chán ghét nàng, ước gì nàng biến mất mới đúng.
"Cô muốn đội nón xanh cho ca ca ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ hung dữ, "Nếu cô dám làm cho ca ca ta mất hứng, ta sẽ có một trăm loại phương pháp khiến cô sống không bằng chết!"
Lặng thinh.....
Đinh tai nhức óc.
Thượng Quan Thiển bị cái suy nghĩ thần kỳ này làm cho rối loạn tâm thần, nhất thời không biết nói từ đâu, nàng đội nón xanh cho Cung Thượng Giác, nàng chán sống? Nàng là tân nương của Cung Thượng Giác lúc nào vậy, bây giờ Cung Nhị nghi ngờ nàng là mật thám Vô Phong, hận không thể rạch da của nàng nhìn xem nàng là mặt hàng gì. Rốt cuộc trong đầu chú cún con này để cái gì vào vậy.
"Viễn Chủy đệ đệ, đệ đã đến rồi." Tới đúng là quá không phải lúc.
Cung Viễn Chủy nhìn thấy Cung Nhị tựa như chó nhìn thấy chủ nhân, cáo trạng với vẻ vừa ấm ức lại tức giận: "Ca! Thượng Quan Thiển là kẻ hai lòng!"
"..... Cung Viễn Chủy đừng ngậm máu phun người!" Thượng Quan Thiển như ngồi trên đống lửa dưới ánh mắt áp lực của Cung Nhị, ngón tay xoắn lại với nhau, nàng vội cái gì chứ, không phải sợ, mau nói chút gì đó..... lại phát hiện cún con rất có thiên phú trong chuyện cáo trạng này, rất đâu vào đấy.
"Ca, nàng cùng đệ quanh co lòng vòng nghe ngóng chuyện của Cung Hoán Vũ, còn nói phải rời khỏi Giác Cung."
Nàng rũ mắt, lông mi run rẩy không ngớt, bởi vì sợ, bờ môi cũng run theo.
Cung Nhị sẽ không thật sự gϊếŧ nàng chứ.
Cung Thượng Giác nhìn thân thể hơi hơi run run của nàng, giống như một con thỏ tuyệt vọng, lạnh run dưới tầm ngắm của thợ săn.
Hắn thu hồi ánh mắt ác liệt tàn nhẫn của mình, có vẻ như hắn vô cùng nghiêm khắc lạnh lùng với Thượng Quan Thiển.
Đè nén cảm giác không vui nơi đáy lòng, hắn để lại không gian này cho nàng: "Viễn Chủy, ta có việc nói với đệ."
Phía sau hắn, nước mắt của Thượng Quan Thiển rơi trên váy.
Nàng biết rõ hắn không thèm để ý, hóa ra hắn không thèm để ý như vậy.
Hắn căn bản không thèm để ý nàng đi hay ở, không thèm để ý nàng chết hay sống, không thèm để ý Thượng Quan Thiển là ai, đến một câu cũng không hỏi, lạnh lùng coi nàng như không khí. Đã sớm biết, nhưng vì sao còn khó chịu như vậy.
Nàng quật cường lạnh mặt, tùy ý để nước mắt tuôn ra, không chịu nhắm mắt lại, cũng không chịu khóc thành tiếng.
**Tác giả có chuyện nói:
Về sau Cung Nhị không vui còn có khá nhiều loại.
Hành hạ Thiển Thiển ở chỗ nàng không tin Cung Nhị thích nàng, quan tâm nàng, đây cũng là chỗ hành hạ Cung Nhị.
Ai bảo Cung Nhị không nói ra.
Thiển Thiển đã nói với N người là nàng thích Cung Hoán Vũ rồi, chờ mong Cung Nhị bùng nổ, đoán chừng phải nổ nhiều lần.