"Ca, cứ để cho hai nàng ta rời đi như vậy?"
Cung Thượng Giác nhìn phương hướng nàng rời đi, vừa rồi lúc nàng tạm biệt rời đi, trong lòng của hắn có một loại xúc động kỳ quái, như là muốn giữ chặt nàng, không cho phép nàng đi mất.
Hắn thu hồi tầm mắt: "Thể chất của Thượng Quan Thiển như thế nào?"
Cung Viễn Chủy không rõ anh mình hỏi cái này làm gì: "Thể chất không có vấn đề gì?"
"Châu đại phu giúp ta bắt mạch, nói ta thuộc thể hàn, thể chất thiên về tính lạnh, ứ đọng ẩm ướt, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, ta chỉ nhận được lệnh bài bạch ngọc. Ta tới đây tìm hắn, là muốn hỏi xem một chút, có đơn thuốc gì, có thể trị thể chất thiên lạnh của ta hay không."
Tiếng nói của nàng như ngay ở bên tai, giải thích một cách dịu dàng rằng tại sao nàng lại xuất hiện ở y quán.
"Không có thể chất thiên lạnh, ứ đọng ẩm ướt?"
"Không có, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này."
"Không có gì." Cung Thượng Giác mặt không cảm xúc, giống như lơ đãng hỏi: "Lần đánh giá tân nương chờ chọn này, ai lấy được kim bài?"
"Ca, đệ thật sự không biết, huynh hỏi cái này làm gì, huynh cũng muốn chọn tân nương sao?"
Hắn vốn không có ý này, nhưng Viễn Chủy đệ đệ nhắc tới, tựa hồ hắn cũng đã đến tuổi đón dâu rồi.
Khuôn mặt Thượng Quan Thiển lơ lửng trong đầu hắn, bị hắn trục xuất ra ngoài, đây là tân nương của Cung Hoán Vũ, là chị dâu hắn, thật sự không nên nhớ tới Thượng Quan Thiển.
Nhưng nước mắt của nàng lại lơ lửng ở trước mắt hắn một lần nữa, cảm xúc bực bội ngưng tụ trong lòng hắn, lần gần đây nhất hắn không thoải mái như vậy, là ngày Chấp Nhận lựa chọn người thừa kế. Rõ ràng hắn thông qua thử thách Tam Vực nhanh hơn Cung Hoán Vũ, nhưng Chấp Nhận lại chọn Cung Hoán Vũ làm Thiếu chủ.
Nhưng là một Thượng Quan Thiển, sao xứng đánh đồng với vị trí Chấp Nhận Cung Môn.
Hắn mỉm cười giễu cợt, không rõ tại sao mình lại nghĩ đến nàng hết lần này đến lần khác.
"Ca, Chấp Nhận lại có nhiệm vụ cho huynh đi làm?" Cung Viễn Chủy nhìn bọn thị vệ chuẩn bị xuất hành, nhịn không được hỏi anh mình.
Anh hắn mới trở về mới chưa được hai ngày, Chấp Nhận lại muốn huynh ấy đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Trong lòng của hắn không vui, như con chó nhỏ dính người xoay quanh anh mình.
"Ừ."
Thích khách của Vô Phong thế mà lại là Hỗn Nguyên Trịnh gia Nhị tiểu thư, Chấp Nhận lệnh hắn đi tới Trịnh gia ở Hỗn Nguyên tra rõ việc này, hắn vốn nên xuất phát trong đêm, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn mơ hồ có một loại dự cảm.
Hắn không nên rời khỏi Cung Môn, dường như chỉ cần hắn vừa rời đi, Cung Môn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Trong đầu của hắn không ngừng hiện lên một ít hình ảnh nhỏ vụn, có một nữ tử nhã nhặn lịch sự dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nhưng hắn lại không biết đó là ai.
"Cô là ai?"
"Thượng Quan Thiển."
Trong mộng hắn nghe được thanh âm của nàng khẽ run, như một con thỏ không cẩn thận đi vào cạm bẫy.
Mũi đao của Viễn Chủy đệ đệ nhắm ngay cần cổ hết sức nhỏ yếu của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng đưa về phía trước, có thể đã lấy đi mạng của nàng.
"Tân nương?"
"Phải, tân nương."
Tân nương của ai?
Trong l*иg ngực hắn giống như có một con quái thú đang gào thét, giương nanh múa vuốt vồ ra ngoài, hắn bừng tỉnh từ trong ác mộng, hắn nhớ rõ tên của nàng, Thượng Quan Thiển.
Là tân nương chờ chọn.
Hắn tới y quán, tuy rằng cảnh mộng ngắn ngủi, nhưng hắn rất dễ dàng nhận ra đó là y quán của Viễn Chủy đệ đệ.
Hắn đợi ở y quán cho đến lúc sắc trời dần tối, lại không đợi được bất luận kẻ nào.
Rất kỳ lạ, hắn nhớ kỹ từng câu, từng chữ nàng nói ở trong mộng.
Tính cả ánh sáng trong mắt nàng, lông mi rung khẽ, rõ ràng như vậy, giống như đã từng thực sự xảy ra, là trí nhớ chân thật của hắn.
Thế cho nên hắn vậy mà lại đi tới sân viện của nữ khách, tự mình dẫn người không xuất hiện đi tới y quán.
Dẫn tới địa phương trong mộng của hắn, nàng lại hoàn toàn khác với trong mộng, không trùng khớp một câu nào.
**Tác giả có chuyện nói:
Ai có thể hiểu sự nôn nóng của Cung Nhị khi đợi một ngày không đợi được bà xã, cuối cùng tự mình đi tìm người trong âm thầm.
Cung Nhị đây là thứ anh đáng phải nhận.
Lần này Thiển Thiển của chúng ta không tới. Gấp chết anh.