Quy Vãn

Chương 5

Ta chậm rãi xoa bàn, vì một lý do nào đó, nước mắt đột nhiên trào ra, ta cũng không thể kìm nén được.

Vào ngày mồng hai tháng mười hai âm lịch năm ta mười ba tuổi, đích tỷ cập kê, trong nhà tổ chức tiệc sinh thần cho nàng ta.

Ngày ấy cũng là sinh thần của ta.

Lửa than trong nhà quá ngột ngạt, ta quấn mình trong một tấm chăn dày và ẩm ướt, nhìn qua khe hở trên cửa sổ thấy tuyết rơi bên ngoài.

Nghe hạ nhân gọi, ta còn cho rằng cuối cùng cha cũng nhớ tới sinh thần của ta.

Phải chăng còn được lên bàn cùng ăn cơm với bọn họ?

Nhưng khi ta đến, họ gần như đã ăn xong, chỉ còn cơm thừa canh cặn trên bàn.

Nhưng nó vẫn ngon hơn những thứ ta thường ăn.

Ta nuốt nước miếng.

Ta không cần ai thương xót ta, ta chỉ muốn họ cho phép ta được đóng gói mang đi.

Hiện giờ Ngu Tê Nguyệt đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, nàng ta liếc ta một cái, mắng một tiếng “xui xẻo”, rồi đứng dậy rời đi.

Ta tiếp tục quỳ, đại phu nhân như thể không nhìn thấy ta, tiếp tục nói với cha ta:

"Quý nhân trong cung đã sớm nghe được chuyện của Nguyệt Nhi, hai ngày này luôn hỏi ta. Nguyệt nhi tương lai quý không thể nói, tuyệt đối không thể để thứ nào đó khắc..."

Cha ta gật đầu đồng ý, rồi quay sang nhìn ta:

"Ngươi đã trưởng thành, mấy năm nay nuôi ngươi cũng coi như tận tình tận nghĩa, ngươi đừng liên lụy gia đình này nữa, đêm nay hãy đi đi."

Vào ngày ta rời khỏi nhà, đèn ở cổng nhà rất sáng.

Những người trong phủ đều được ban thưởng vì đích tỷ cập kê, những hạ nhân không phải trực đêm tụ tập lại với nhau bên một bếp lò nhỏ, thoang thoảng tiếng chơi bài.

Ôm tay nải cũ mà tiểu nương đã may cho ta trước khi chết, ta đi bộ một mình trên con đường vắng vẻ.

Những bông tuyết bay khắp bầu trời, không chút độ ấm đập vào ta.

Kể từ đó, ta dấn thân vào con đường xin ăn, trong trời giá rét, cả người xám xịt và gầy gò, nhưng thể chất tai tinh không hề giảm đi một chút nào.

Sống trong xóm nghèo, mái nhà của xóm nghèo sụp đổ, dân làng ném ta ra ngoài.

Sống trong chùa, tượng Phật lớn trong chùa chảy ra những giọt nước mắt đỏ như m.á.u, trụ trì cầm cây chổi đuổi ta ra ngoài.

Ta đã đến xin làm nha hoàn cho một gia đình giàu có, ngay khi ta quỳ xuống lạy xong, đương gia chủ mẫu lập tức trúng gió.

Quản gia bảo ta cút, còn nhổ nước bọt vào ta.

Cho đến khi ta gặp một ông lão tiên phong đạo cốt, ta được ông ta tặng cho mấy con cừu:

"Cô nương, bần đạo có một ngôi nhà trên núi, cô có biết chăn cừu không?"