Người duy nhất tốt với ta trong phủ là tiểu nương.
Bọn ta vừa nói vừa cười trong những ngày khó khăn, những ngày tươi đẹp.
Mùa xuân, mùa hè và mùa thu vẫn ổn, khó khăn nhất là mùa đông.
Khi tiểu nương sinh ta, bà ngã bệnh, trong phòng ngột ngạt vì than củi, bà ho và nói với ta: "Để lại một khe hở trên cửa sổ, nếu không sẽ dễ ngất xỉu."
Gió thổi vào qua vết nứt rất lạnh.
Mấy ngày nay trời âm u, chăn bông ẩm ướt, bông gòn bên trong đã mục nát, không còn chút hơi ấm.
Ta cầu xin cha ta và phu nhân, thậm chí còn cầu cả bà nương trong phòng bếp, họ đều mắng ta xui xẻo bảo ta cút xa một chút.
Ta lấy hết can đảm đến chỗ đích tỷ một lần nữa, gió thổi qua khe hở của cửa của nàng ta,thật ấm áp.
Ta đoán là nó ấm áp như mùa xuân.
Ta quỳ xuống cầu xin qua cửa, giọng điệu của ta vô cùng hèn mọn.
Bên trong, nàng ta lười biếng nói: "Mẹ ta nói, mệnh thϊếp thất là mệnh ti tiện, đáng chết."
"Bà ấy không phải thế!"
Ta không cam lòng hò hét.
tiểu nương sợ lạnh, vì vậy ta ôm bà, hy vọng rằng nhiệt độ trên cơ thể ta có thể chạm tới bà.
Nhưng bà vẫn đi rồi.
Bà đã không sống sót qua ngày mùa đông đó.
Mấy bà tử cuộn cơ thể gầy gò của bà bằng một tấm thảm cũ, trong ánh mắt tuyệt vọng của ta, kéo bà đi.
Lúc đó ta 10 tuổi.
Cha và phu nhân chỉ vào ta và mắng, nói rằng tiểu nương đã bị ta gϊếŧ.
Khi tiểu nương còn sống, không ai thương bà trừ ta.
Bây giờ bà đã chết, mọi người lại lên án ta để thể hiện sự công bằng và quan tâm của họ.
Kể từ đó, cuộc sống của ta thậm chí còn khó khăn hơn, không ai nói chuyện với ta nữa.
Ta giống như cô hồn dã quỷ.
Nhưng tiểu nương đã nói với ta rằng dù bà có ra đi, ta cũng không được tutu, phải nhớ rằng ngày mai luôn có hi vọng, không được phép gục ngã.
Lúc tiểu nương còn sống bà thích trồng hoa, khi mùa xuân tới, ta học tiểu nương xới đất trồng hoa, nhưng chúng đều chết hết.
Ta không hổ là có thể chất sát tinh, làm chuyện gì cũng không may mắn.
Ta nghe nói rằng hoa mẫu đơn do đích tỷ trồng rất tốt, đầy màu sắc và sặc sỡ trong sân nàng ta, mặc dù ta chưa nhìn thấy chúng.
Ta tìm thấy bản sao viết tay do tiểu nương để lại, chuẩn bị luyện tập viết chữ bằng cách phỏng theo chữ của bà.
Cứ như thể bà vẫn ở bên ta.
Bằng một nét bút, ta cẩn thận chọc một lỗ lớn trên tờ giấy rồi vội vàng nhặt nó lên để xem.
Ta đã không nói cho tiểu nương biết ta đã chặn lỗ trên bàn bằng hạt gạo, vì sợ bà nhìn ra ta còn trét một lớp bùn phía trên.
Ai ngờ cái hố này càng ngày càng lớn.