Cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Lúc cô đi đến văn phòng hội sinh viên, đã có mấy bạn học đến rồi.
Ban đầu, có cơ hội như thế này, cô sẽ cố gắng ngồi phía trước, ngồi gần chủ tịch hội sinh viên hơn. Nhưng mà hôm nay, cô chỉ mong mình không quá khiến người khác chú ý là được rồi.
"Em là... Mộng Viện đấy à? Trưởng ban học tập vừa được bầu ra, anh gọi không sai chứ?"
Trông thấy Hạ Thanh Hàn tươi cười nhìn mình, Mộng Viện ngượng ngùng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đến đông đủ.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện người ngồi bên trái mình là Cố Tinh Hà.
"Sao cậu lại ở đây?"
Cô giật nảy mình, cuống quýt dời chỗ của mình sang phải hơn một chút, kiểu gì cũng phải tránh xa cái người này ra.
Khâu đầu tiên là giới thiệu. Thì ra Cố Tinh Hà là trưởng ban thể dục thể thao, hiện đang là sinh viên năm tư, bình thường không hay ở trường, trách sao anh lại về tham gia trận bóng rổ.
Nếu không vì học phần, chắc chắn anh sẽ không học bổ sung môn của giáo sư Lý.
Mộng Viện tổng kết sơ bộ tình hình của học kỳ đầu, nói qua về đề nghị của mình.
Hạ Thanh Hàn rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại cầm bút ghi mấy câu quan trọng.
Cuối cùng, anh nói: "Giữa tháng mười có một cuộc thi hùng biện giữa mười trường cấp ba trong thành phố. Hoạt động này cần ban học tập phụ trách chính. Trước hết, em phải tuyển chọn người thi hùng biện, nếu giai đoạn sau cần mọi người hỗ trợ, em cứ nói trực tiếp với anh."
"Vâng ạ." Chỉ nói hai chữ đơn giản thôi mà Mộng Viện cũng đỏ mặt.
Cố Tinh Hà nhìn nửa mặt bên trái của cô, thấy tai cô cũng đỏ rực lên, tưởng là cô mới tham gia hoạt động như thế này lần đầu nên hơi ngại.
Đến phiên anh nói lại rất trôi chảy, nhưng Mộng Viện chẳng để vào tai chút nào.
Chuyển sang bạn học khác phát biểu, bấy giờ Cố Tinh Hà mới dùng khuỷu tay phải của mình huých nhẹ vào khuỷu tay trái của cô.
"Những gì tôi vừa mới phát biểu có ổn không?"
Mộng Viện nhíu mày, suýt nổi cơn giận, nghe thấy anh hỏi mới khó hiểu hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
Cố Tinh Hà hiếm khi kiên nhẫn như thế, lặp lại một lần: "Nhóm văn của ban các em hành văn xuất chúng, muốn nhờ các em viết diễn văn chào mừng trong trận bóng sau."
Đây chẳng phải là việc của ban tuyên truyền sao?
Mà Cố Tinh Hà đã là sinh viên năm tư rồi, không phải không biết phân công thế nào. Cô nhìn sang trưởng ban tuyên truyền ngồi đối diện bọn họ. Người ta cũng là sinh viên năm ba, bảo không quen biết ai mà tin cho nổi.
Mộng Viện chỉ xem như anh đang khách sáo, hoặc có thể là tâng bốc cô nên mím môi cười giả trân một cái, không tiếp lời.
Tan họp, mọi người nối tiếp nhau đi ra ngoài.
Trông thấy Mộng Viện đứng dậy, lúc này Cố Tinh Hà mới nhận ra cô đã thay một chiếc váy liền.
Ánh mắt anh dần dời xuống, phát hiện chiếc váy này cũng đủ dài, vừa hay che đi vết thương hôm nọ, phô bày vóc dáng cao ráo, thon thả của cô, xinh đẹp đến động lòng người.
Mộng Viện cũng không vội ra ngoài. Cô từ từ tiến đến cạnh cửa sổ, nhìn chăm chăm cổng lầu một.
Chỉ lát sau, Hạ Thanh Hàn rời khỏi, dáng đi đĩnh đạc, lưng thẳng tắp, nhanh chân đi về phía tòa dạy học.
Cô vươn tay, chạm vào lớp cửa kính, hận không thể khắc họa ra bóng lưng ưu tú ấy.
Cố Tinh Hà tiến đến, trông thấy nét cười ngây ngô của cô, dù có ngốc thế nào cũng hiểu lý do cô hành xử thế này.
"Sắp vỡ kính rồi kìa."
Mộng Viện quay đầu lại, bực mình liếc anh một cái.
"Mong anh tránh xa em một chút, có được không ạ?"
Dọn dẹp đồ vào túi xong, cô đi thẳng ra ngoài, không buồn quay đầu lại. Nếu như có thể cách xa sao chổi ra một chút, chắc chắn cô sẽ dần dần tốt lên.
Cố Tinh Hà nắm tóc mình, lơ đễnh cầm quyển sách lên. Dù cho cô có thích Hạ Thanh Hàn thì đã sao chứ?
Ai mà không biết tiêu chuẩn của Hạ Thanh Hàn cao thế nào, biết bao cô gái không thành công rồi đấy!
Em ấy không phải là người đầu tiên, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra điều đó, cho em ấy chút thời gian vậy.