Mặc dù Mộng Viện cứ không chịu đủ kiểu nhưng Cố Tinh Hà vẫn khăng khăng đưa cô về trường học.
Thật ra cô không biết rằng anh gần như đã nhẫn nhịn luôn phần mấy chục năm sống trên đời của bản thân. Còn nữa, hình như đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với con gái nhiều như vậy, từ khi nhận biết thế giới này đến nay.
Trạm xe buýt cách cổng chính của trường tầm một trăm mét, Mộng Viện xuống xe, trông thấy Cố Tinh Hà vẫn gắng đuổi theo sát thì vội nói: "Được rồi, cậu thấy đấy, tôi thật sự có thể tự đi về được, hay là cậu đợi ở trạm thêm một lát, tôi đi trước nhé?"
Cố Tinh Hà nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
Mộng Viện vuốt tóc sửa soạn lại, cau rồi giãn mặt, từ từ đi về phía trường học.
Trông dáng đi của cô, Cố Tinh Hà nhíu chặt hàng mày, nhớ ra mới rồi còn phải chăm cái chân, lần trước chảy máu nhiều như thế, không biết bị thương nặng đến mức nào.
Nhưng mà, lần trước cô mặc váy để lộ đôi chân vừa dài vừa trắng, thêm không ít điểm.
Thật là, toàn nghĩ đi đâu không, Cố Tinh Hà lúng túng gãi hàng mày, trộm quan sát thấy không ai để ý đến mình, mới nở nụ cười.
Nằm trên giường một hồi lâu, Mộng Viện mới nhớ đến chuyện của mình.
Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Thế là, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngô Du Du.
"Tan học chưa?"
"Mau lên, cậu mau đến nhà ăn giành chỗ đi."
"Không đi đâu, mình thật sự không thể ra ngoài gặp người khác được, cậu mua giúp mình hai cái màn thầu về là được rồi, cảm ơn nha."
Mộng Viện thầm vui vẻ, cô đứng trước gương vén tóc lên, dùng kẹp cài lại, che đi vết thương trên đầu.
Tấm gương phản chiếu lại, cô tự thấy khá ổn, không nhìn kỹ thì đúng là không dễ phát hiện ra có chỗ nào không ổn.
Ngô Du Du rất tốt bụng, mang về cho cô hai cái bánh bao thịt, sau đó đẩy chén canh đến.
"Không được, cảm ơn ý tốt của cậu, lát nữa mình phải đến họp hội sinh viên."
Trông thấy nụ cười si mê của Mộng Viện, lại nhìn sang bộ váy đặt cạnh giường, Ngô Du Du cười trêu ghẹo: "Sao thế? Không phải hôm nay lên lớp cậu được ngồi cạnh trai đẹp hay sao? Lại khiến cậu không hài lòng à?"
"Cậu ta có tên rõ ràng, đừng có mập mờ gọi là trai đẹp như thế."
"Ồ? Biết cả tên cơ đấy à? Tên gì?"
Trông thấy vẻ mặt hóng chuyện của đám bạn cùng phòng, Mộng Viện bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Họ Sao, tên Chổi (1)."
"Trông cái dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của cậu kìa. Do nhan sắc người ta bình thường quá, không lọt vào mắt xanh của cậu, hay là do người ta không đưa cậu đến bệnh viện đã bỏ chạy rồi?"
Mộng Viện cắn mạnh một miếng bánh bao thịt, lại cắn thêm vài miếng cho hả giận, rồi nói với mọi người: "Lúc đầu trán bầm xanh, giờ chắc là bớt sưng rồi. Lúc đó tóc mình bị cậu ta đè, mắc vào khung ghế dựa, bị thương trầy trụa gì đó không bàn nhưng rụng nguyên nắm tóc. Các chị em à, nguyên một nắm tóc luôn đó!"
"Lúc đó ấy hả, giờ nghĩ lại còn thấy đau đây này."
"Gớm nhất chính là cậu ta còn đứng trước mặt bao nhiêu người trong phòng khám, bảo..."
Mộng Viện dừng lại, lại nhớ đến vẻ mặt ghê tởm của Cố Tinh Hà, cái bánh bao thịt trong tay cô cũng bị bóp đến biến dạng.
Thấy cô vội ngưng kể, Ngô Du Du cười ranh mãnh: "Muốn làm chuyện bậy bạ với cậu hả?"
Đến Nam Anh Văn bình thường ít hóng chuyện nhất cũng bỏ quyển sách xuống, góp mặt vào vòng, lại ngồi quan sát vẻ mặt của Mộng Viện.
"Trách sao, môi hơi bị sưng."
Mọi người đều nhìn vào bờ môi mềm mại phấn hồng của Mộng Viện, cười vang.
"Trời ơi, các cậu nói linh tinh cái gì vậy. Không phải, ý mình là, cậu ta còn nói trông mình thế này, có ít hay nhiều tóc hơn một chút cũng không có gì khác nhau cả. Làm mình tức chết luôn đó."
Mộng Viện thở phì phò, trông dáng vẻ của cô đáng yêu miễn bàn.
Thế nhưng, trong mắt các bạn cùng phòng, có thể khiến người luôn vô tư vô tình đột nhiên thay đổi như thế, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
(1) Câu gốc: "Họ Tảo, tên Tinh." Tảo tinh là sao chổi.