Sau khi Thẩm Phi Bạch gọi điện thoại xong, anh đặt di động trên bàn trà, ngồi xuống, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, có vẻ như muốn lấy thứ gì đó đi, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy nước trên quần, không thể ra ngoài với bộ dạng này được, sau khi suy nghĩ một hồi, anh gọi người mang quần áo lên cho mình một lần nữa.
Không biết người tình nhỏ của anh đã rời khỏi phòng từ lúc nào, ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ trong phòng ngủ, hình như là tiếng xả nước.
Anh không có nhiều thì giờ để nghĩ về người khác và chuyện khác, gọi cho người bên kia báo khách sạn và số phòng.
Tạ Ô Ô vừa từ phòng tắm bước ra, đã nghe thấy giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên ở trong phòng: “Ừm, tiện thể mang một bộ đồ nữ qua đây, tôi sẽ gửi số size vào điện thoại của cậu.”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng động ở phía trước, lúc đang nghe điện thoại ngẩng đầu lên nhìn một cái, vừa hay chạm mắt với Tạ Ô Ô đang đứng ở trước cửa phòng.
Tạ Ô Ô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, đột nhiên l*иg ngực như hẫng mất một nhịp, không rõ là do căng thẳng hay ngại ngùng, gương mặt xinh đẹp trắng nõn trở nên ửng hồng.
Trước mặt Thẩm Phi Bạch, cô vẫn có cảm giác kính sợ.
Cuối cùng, Thẩm Phi Bạch rời mắt đi trước, bỏ điện thoại ra.
Tạ Ô Ô loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, không nói đến cái khác, phẩm chất trên giường của Thẩm Phi Bạch tốt hơn nhiều so với những người đàn ông khác, biết rằng quần áo của cô không mặc lại được nữa, sai thư ký mang tới cho cô một bộ.
Anh là kim chủ, cô là người tình, trong mối quan hệ này, quả thực có tư cách để cao ngạo.
Nhưng điều mà Tạ Ô Ô cảm nhận được nhiều nhất ở người đàn ông này đó là nho nhã điềm đạm, đương nhiên là bình thường anh cũng không nghiêm khắc với người khác, nhưng cũng không có nghĩa anh là người dễ nói chuyện, nếu không cũng không thể ngồi chắc ở vị trí thị trưởng này.
Tạ Ô Ô thấy anh ngồi đó dùng điện thoại, không gọi điện thoại, có vẻ như cuối cùng cũng có thời gian dành cho cô, vội vàng nói: “Thị trưởng Thẩm, anh có muốn đi tắm không? Em đã chuẩn bị cho anh xong rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Phi Bạch dừng lại trên khuôn mặt cô, băn khoăn tới lui một lượt, ừ một tiếng.
Nghĩ một lúc, anh vẫn nói một câu: “Anh có chút chuyện, hôm nay không làm gì nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, đợi lát nữa anh bảo thư ký đưa em về. Phải rồi, em vẫn sống ở chỗ lúc trước nhỉ?”
Thân dưới của Tạ Ô Ô vẫn còn nhớp nháp, cũng không biết là dịch thể của ai, cô tin rằng bây giờ Thẩm Phi Bạch cũng không dễ chịu gì, nhưng có lẽ anh phải đi giải quyết chuyện con trai đánh nhau với người ta, cũng hoàn toàn không còn tâm trạng làm chuyện này nữa.
“Vâng, cảm ơn thị trưởng Thẩm, em vẫn sống ở chỗ trước kia.”
Ban đầu khi anh bao nuôi cô, sắp xếp một ngôi biệt thự cho cô, cô vẫn luôn sống ở đó.
Chuyện riêng của Thẩm Phi Bạch, cô nhất định sẽ không nhúng tay hay can thiệp vào, vì vậy nên vừa rồi cô rất thông minh không chủ động dò hỏi có chuyện gì, đợi đối phương tự mình nói ra tin tức muốn cô biết, miễn để đối phương cho rằng cô có ý đồ không trong sạch.
Một người tình thì nên ngoan ngoãn làm người tình, làm tròn bổn phận của mình, nếu đi can thiệp hay thăm dò vào chuyện riêng trong nhà của kim chủ, Tạ Ô Ô sẽ cảm thấy da mặt mình quá dày và có mưu đồ không đàng hoàng, giữa cô và Thẩm Phi Bạch, chỉ có quan hệ xá© ŧᏂịŧ và giao dịch tình - tiền, những thứ khác tốt nhất là không động vào.
“Ừm.”
Sau khi dặn dò xong Thẩm Phi Bạch cũng không nói thêm điều gì, chỉ tiếp tục ngồi trên sofa cúi đầu dùng điện thoại, không gian nhanh chóng rơi vào trầm lặng, hai người không trao đổi thêm chuyện gì, trừ chuyện giường chiếu ra, giữa hai người cũng chẳng còn bất cứ chủ đề nào để bắt chuyện cả.
Nước trong phòng tắm đã xả xong rồi, người đàn ông trực tiếp cởi đồ và quần bị ướt để trên sàn, nhẫn cưới cũng tiện tay tháo ra ném xuống bàn trà, rồi cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào phòng tắm.
Trước khi vào, anh còn đặc biệt dặn dò Tạ Ô Ô một tiếng: “Đợi chút nữa thư ký mang trang phục tới, em mặc đồ vào là được.”
“Vâng ạ.”