EDIT: HẠ
Lúc hai người này dọn dẹp xong ký túc xá, dì nấu cơm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú.
Chờ Cổn ca hoàn thành việc ký hợp đồng, mọi người cùng nhau ăn cơm trưa.
Lâm Duyên nhìn thoáng qua thời gian sau đó để mọi người đi đến đại sảnh huấn luyện.
Cố Lạc ngồi trước máy tính, trận chiến buổi sáng vẫn còn lưu lại bóng ma cho cậu ta, cậu không khỏi có chút lo sợ hỏi: “Huấn luyện viên Lâm, đây là…. Còn muốn tiếp tục solo sao?”
Lâm Duyên bên này cũng đã mở máy tính, nghe Cố Lạc hỏi như vậy, hắn cũng không nâng đầu lên mà nói: “Thế nào, đấu solo đến nghiện rồi? Nếu cậu thích Cổn nhãi con như vậy, sau này tôi sẽ sắp xếp thêm thời gian để hai người cùng nhau chơi.”
Mí mắt Cố Lạc tức khắc nhảy dựng lên: “Không, không cần!”
Lâm Duyên cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu khởi động game Chích Nhiệt, nhìn xung quanh một vòng nói: “Đã đăng nhập game chưa?”
Giản Dã phối hợp lên tiếng: “Tôi đã đăng nhập xong.”
“Tốt, trước tiên thêm tôi vào phòng đi.” Lâm Duyên mặt không đổi sắc báo ra ID của mình, “Ai Còn Không Phải Tiểu Công Trúa.”
Giản Dã: “?”
Cố Lạc trầm mặc một lát, tâm tình phức tạp giúp đối phương giải thích: “ID game của huấn luyện viên Lâm là ‘Ai Còn Không Phải Tiểu Công Trúa’.”
Dứt lời, trên màn hình xuất hiện giao diện mời tổ đội, cậu nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Bất quá giây tiếp theo, sau khi một người khác tiến vào đội ngũ, cậu lập tức duỗi thẳng lưng.
Cố Lạc đoan chính ngồi trước máy tính, còn đặc biệt nghiêm túc đeo tai nghe lên đầu.
Thông qua giao diện tổ đội, có thể thấy rõ ràng lịch sử thao tác trong nhóm.
[“Ai còn không phải tiểu công trúa’ mời ‘Cảnh’ gia nhập đội ngũ.]
Tầm mắt Cố Lạc vô thức nhìn thoáng qua cái tên này, sau đó, lại nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Chờ cậu nhìn đến lần thứ năm, Lâm Duyên kéo Giản Dã vào tổ, nhắc nhở nói: “Các cậu còn chưa thêm bạn tốt đúng không, mau kết bạn với nhau đi.”
Nói xong, lại đào ra điện thoại: “Chờ một chút, tôi kéo thêm một người.”
Cố Lạc cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình, thật cẩn thận di chuyển con chuột, gửi lời mời kết bạn với Cảnh Nguyên Châu.
Thời điểm nhìn thấy danh sách bạn tốt của mình xuất hiện thêm cái tên kia, mặc dù chỉ là tài khoản phụ, khóe miệng cậu vẫn như cũ không chịu khống chế cong lên, thế giới trong nháy mắt đã sáng ngời.
Đúng lúc này, Lâm Duyên rốt cuộc đem người cuối cùng mời vào nhóm.
Người nọ cũng không trực tiếp ấn chuẩn bị, sau khi vào được một lúc, cậu ta bắt đầu gõ vào khung chat.
[Minh Vương Mang Ngươi Bay: Tổ đội năm người?]
[Minh Vương Mang Ngươi Bay: Trước đó không nói như vậy, nếu tổ đội năm người thì không phải giá trước đó.]
Lâm Duyên hơi hơi nhướng mày, cũng bắt đầu chậm rì rì gõ chữ.
[Ai Còn Không Phải Tiểu Công Trúa: Yên tâm, sẽ không để cậu thiệt thòi, một trận tính giá bằng bốn trận đánh đơn.]
[Minh Vương Mang Ngươi Bay: Được rồi, vào game đi.]
Thấy bọn họ vừa mở miệng đã bắt đầu trả giá, Giản Dã có chút nghi hoặc hỏi: “Huấn luyện viên Lâm, người này là ai vậy?”
Lâm Duyên lựa chọn tiến hành ghép trận, thuận miệng đáp một câu: “À, tôi tìm bồi chơi cho các cậu. 100 tệ một ván, rất đắt, cố gắng hưởng thụ đi, ngàn vạn lần đừng lãng phí.”
Đội ngũ trước mắt có 4 người, 3 người là tuyển thủ ký hợp đồng với GH, một người là huấn luyện viên của chiến đội, thấy thế nào cũng giống như đang đấu luyện phối hợp nội bộ chiến đội, ai có thể nghĩ tới, Lâm Duyên cư nhiên tìm một người bồi chơi đến để góp đủ số?
Cố Lạc phản ứng chậm một nhịp, nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Kỳ thật…. nếu như thiếu người, tôi có một ít bạn tốt đang online, có thể thử gọi bọn họ thử xem.”
Nghe ngữ khí của người bồi chơi này, đánh một trận tính giá cao gấp 4 lần, đây có khác gì đang cướp giật đâu!
Giản Dã cũng đồng ý với ý kiến này: “Bên này tôi cũng có mấy đồng đội, muốn vị trí nào tôi có thể đi hỏi xem?”
Lâm Duyên trực tiếp cự tuyệt không hề nghĩ ngợi: “Không cần, cứ như vậy đi.”
Mắt thấy đã hoàn thành ghép trận, tiến vào giao diện cấm chọn, Lâm Duyên bắt đầu đánh chữ trên khung thoại: “Minh Vương, cậu chơi đánh dã”.
Tùy tay chọn cấm mấy tướng tương đối mạnh trong phiên bản này, hắn bỏ tai nghe xuống, tùy ý treo trên cổ: “Hôm nay tùy tiện chơi, mọi người giao lưu bằng ánh mắt.”
Giản Dã ngẩng đầu dò xét: “Huấn luyện viên, anh đánh xạ thủ à?”
Lâm Duyên “Ừ” một tiếng: “Đánh giải trí thôi, tôi sẽ không mở giọng nói. Cậu đi với Gloy là được, không cần để ý đến tôi, tôi đánh lẻ. À đúng rồi, trước tiên không cần xen vào đánh dã.”
Giản Dã theo bản năng nhìn về phía Cảnh Nguyên Châu: “Vậy đường biên…..”
Cảnh Nguyên Châu vừa mới điều chỉnh thử bàn phím, nghe thấy lời này liền đáp: “Tôi tự mình đánh xuyên qua.”
Giản Dã không nói nữa, gật gật đầu: “Được rồi, Gloy cứ yên tâm giao cho tôi. Chỉ cần có một ngụm sữa của Cổn ca ở đây, đường giữa tuyệt đối sẽ không ngã xuống!”
Cố Lạc: “…..”
Khóe miệng hơi hơi độngmột chút, vốn muốn nói cái gì, nhưng nhớ đến cảnh tượng solo ban sáng, lời cự tuyệt đến bên miệng cuối cùng lại bị nuốt vào trong.
Được rồi, cậu thừa nhận, cậu chính là tham một ngụm sữa của Cổn ca.
Phân đoạn cấm chọn kết thúc, trò chơi chính thức bắt đầu.
Mới vừa vào bản đồ, khung thoại đã nhảy ra một câu.
[Minh Vương Mang Ngươi Bay: Các đường đều cẩn thận một chút, tôi mang các người bay, không bay không lấy tiền.]
[Ai Còn Không Phải Tiểu Công Trúa: Tiểu ca ca siêu giỏi, tôi xem trọng cậu nha! Thẹn thùng.jpg]
Cố Lạc đang mua trang bị trước khi ra đường, vừa nhìn thấy đối thoại này tay cậu đột nhiên run lên, rõ ràng là một pháp sư đường giữa, suýt chút nữa lại mua trang bị công vật lý.
Cố Lạc: “….”
Lâm Duyên không hề có nửa điểm gánh nặng tâm lý nào, hắn kiều chân bắt chéo dựa vào ghế, có thế nghe được âm thanh trong game từ tai nghe truyền tới.
Đi theo mấy tiểu binh xuống đường dưới, hắn không nhanh không chấp bắt đầu bổ binh.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh huấn luyện ngoại trừ Gloy cùng Cổn ca ngẫu nhiên giao lưu mấy câu, ngoài ra cả căn phòng chỉ còn tiếng con chuột và tiếng gõ bàn phím.
Vừa bắt đầu trận đấu chưa đầy 1 phút, chiến công đầu đã xuất hiện.
Cảnh Nguyên Châu vô thanh vô tức đã hoàn thành một lần solo kill.
Đường trên đối diện ỷ vào đánh dã nhà mình đang mai phục, muốn tiến lên dụ dỗ một đợt, kết quả không bắt được gà còn mất nắm gạo, bị Cảnh Nguyên Châu lấy được chiến công đầu.
Lúc này, Minh Vương Mang Ngươi Bay vốn dĩ muốn đến dã khu đối diện gây phiền toái, không nghĩ tới đồng đội đã giành trước được một đầu người.
Cậu ta sửng sốt một lúc, chỉ có thể tiến vào dã khu đối phương cướp một đợt quái, sau đó lưu luyến không rời quay đầu bỏ đi.
Lâm Duyên nhìn thoáng qua thân ảnh đang an ổn bổ binh ở đường trên, nhướng mày cười như không cười.
Không cho Giản Dã đi theo, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị làm một xạ thủ công cụ hình người, hiện tại hắn cùng Cảnh Nguyên Châu một người ở đường trên một người ở đường dưới, có thể nói là khoảng cách xa xôi nhất cũng không quá.
Trò chơi vẫn đang tiếp tục.
Có lẽ việc Cảnh Nguyên Châu lấy được một đầu người đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Gloy, cậu thao tác càng thêm tàn nhẫn, không quá nửa phút, đường giữa cũng bùng nổ một đầu người.
Theo sau, tình hình trận đấu càng thêm mãnh liệt.
Đường trên cùng đường giữa liên tục bùng nổ đầu người, Minh Vương Mang Ngươi Bay chỉ có thể một mình đi trộm dã khu đối phương, cục diện thực mau đã có xu hướng nghiêng về một phía.
Xạ thủ công cụ người như Lâm Duyên ở đường dưới cực kỳ thoải mái ăn lính, ngẫu nhiên còn đánh chữ một câu “Cố lên” vào khung thoại, trong bất tri bất giác, trên giữa hai đường cơ hồ đã bị đánh xuyên qua.
Theo thủy tinh của đối thủ bị đánh vỡ, chứ “victory” xuất hiện ở giữa màn hình.
Lâm Duyên dứt khoát rời khỏi giao diện đánh giá, lại phát lời mời tổ đội cho mọi người.
Ván thứ hai bắt đầu, Minh Vương Mang Ngươi Bay không nói gì trên khung thoại nữa.
Lâm Duyên chú ý tới chi tiết này, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhấp con chuột, lựa chọn một vị tướng xạ thủ càng thích hợp trong buổi biểu diễn này.
Có Cảnh Nguyên Châu ở đường trên nghiền áp, hơn nữa đường giữa có Giản Dã cùng Cố Lạc phối hợp dần thuần thục với nhau, trận đấu này còn kết thúc nhanh hơn ván trước.
Đừng nói MVP, điểm KDA của Minh Vương Mang Ngươi Phi chỉ đứng thứ ba trong đội, cậu ta đã hoàn toàn không phát ra tiếng nữa.
Rõ ràng chính mình mới là người được nhân gia trả tiền để mời đến bồi chơi, nhưng tình huống trong hai trận trước đó, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cậu ta ngược lại giống như là người được mọi người mang bay.
Minh Vương Mang Ngươi Bay làm bồi chơi lâu như vậy, trong nháy mắt tựa hồ cảm thấy được uy hϊếp xưa nay chưa từng có.
Trong một nhà kho cũ nát nào đó, ánh sáng mỏng manh từ màn hình máy tính chiếu vào thân ảnh đang ngồi trước bàn.
Bởi vì rất ít tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, làn da thiếu niên lộ ra một loại trắng bệch bệnh trạng, đáy mắt vốn không mang quá nhiều cảm xúc chậm rãi xuất hiện một chút ánh sáng, cậu chậm rãi hoạt động gân cốt một chút, vẻ mặt đạm mạc dần ngiêm túc vài phần.
Cùng lúc đó, Giản Dã thu được lời nhắn từ Lâm Duyên: “Cồn nhãi con, Gloy có thể đi một mình, trận này cậu bắt đầu đi theo đánh dã đi.”
Cố Lạc bên cạnh nghe thấy câu này, cậu ta tràn ngập quyến luyến ngẩng đầu nhìn qua.
Cậu không thể không thừa nhận, trong hai trận đấu vừa rồi, sự ôn nhu của Cổn ca đều là thật.
Trận thi đấu mới bắt đầu.
Mấy trận trước đó phụ trợ vẫn luôn gắn bó keo sơn với đường giữa, hai người giống như hình với bóng đi chung với nhau, hiện tại phụ trợ đột nhiên vứt bỏ đường giữa, mò mẫm vào dã khu của cậu, việc này khiến Minh Vương Mang Ngươi Bay cảm thấy có chút kinh ngạc.
Kỳ thật trong hai trận vừa rồi, cậu cũng đã chú ý đến thủ pháp trị liệu tuyệt hảo của vị phụ trợ này, đối với người thích sử dụng những tướng phát ra mạnh, không ai có thể ngăn cản được sự dụ hoặc từ một vυ' em.
Biểu hiện ‘kém cỏi’ trong hai trận vừa rồi vốn đã làm cậu nghẹn một hơi trong lòng, lúc này ỷ vào có phụ trợ bảo hộ, cậu cũng đánh càng thêm cường thế.
Vừa mới cấp 1, Minh Vương Mang Ngươi Bay trực tiếp xâm nhập dã khu của địch, đánh dã của đối phương vừa mới ngoi đầu, cậu đã không chút lưu tình mà đánh thẳng mặt đối phương. Thấy đối phương chạy trối chết, cậu cũng không nóng nảy rời đi, ngược lại còn bình tĩnh ăn một con quái buff.
Động tĩnh bên này không thể nghi ngờ đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Mắt thấy đường giữa cùng xạ thủ của đối phương đang muốn bọc đánh dã khu bên này, Minh Vương Mang Ngươi Phi đánh tín hiệu trên bản đổ, Cổn ca hiểu ý, hai người xoay người ngồi xổm trong một bụi cỏ.
Chiến công đầu, hơn nữa còn có mạng double kill, kinh tế hai bên bắt đầu chênh lệch, đầu trận đánh dã đã trực tiếp hóa thân thành ba ba.
Lâm Duyên đem hết thảy thu vào trong mắt, hắn hiểu rõ nở nụ cười.
Trò chơi tiến hành đến 5 phút, Minh Vương Mang Ngươi Bay đã mai phục ở bụi cỏ bên cạnh thủ vệ tiên phong của hẻm núi, thừa dịp đánh dã đối phương còn một tia máu dính da, cậu lập tức nhảy vào thu hoạch đầu người, thuận tiện ăn luôn thủ vệ tiên phong, mang lại lợi thế cho đội. Ngay sau đó, cậu lại tiến vào dã khu đối phương vét sạch tài nguyên, vòng sau tập kích đường giữa của đối phương, lại hoàn thành một lần đánh chết, cùng gloy đẩy tháp phòng ngự của đối phương, lúc này mới không mang theo một đám mây rời đi.
Trận đấu tiến hành đến phút thứ 25, trò chơi kết thúc.
Giản Dã theo sát toàn bộ hành trình, đem tai nghe bên tai tháo xuống, tán thưởng nói: “Đánh dã này dẫn dắt tiết tấu trận đấu rất tốt nha!”
Toàn bộ trận đấu đừng nói lãng phí một chút thời gian nào, ngay cả hắn muốn bớt thời gian để trở về bổ sung lại năng lượng đều hoàn toàn không tìm được cơ hội.
Lâm Duyên cười cười: “Nếu không tốt, tôi còn tìm cậu ta làm gì?”
Từ lúc bắt đầu tổ đội, Cảnh Nguyên Châu cũng đã hiểu dụng ý của Lâm Duyên, lúc ngẩng đầu vừa lúc đối diện với tầm mắt đối phương, anh cong cong khóe miệng: “Thế nào, lại muốn tôi đi kéo người?”
Cái từ ‘lại’ này sử dụng cực kỳ tinh diệu.
Cố Lạc theo bản năng ngồi thẳng thêm vài phần, cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Lâm Duyên không tiếp tục gửi lời mời tổ đội, hoạt động gân cốt một chút: “Loại chuyện nhỏ này, không cần nhọc lòng Cảnh Thần. “
Cảnh Nguyên Châu hiểu rõ: “À, xem ra cậu ta không phải fans của tôi.”
“Cũng không cần khổ sở, fans Titans nhiều như vậy, thiếu một người cũng không tính là gì.”
Sau khi nói hai câu an ủi không có bao nhiêu thành ý, Lâm Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua giao diện đánh giá trên màn hình.
Tuy rằng đối thủ không quá mạnh, nhưng mấy trận vừa rồi cũng đủ để hắn thu được những tin tức mình muốn.
Ít nhất hắn cảm thấy đội ngũ dung hợp không tệ lắm.
Lâm Duyên cầm điện thoại rồi đứng lên, nâng bước đi ra ngoài: “Hôm nay tới đây thôi, tôi đi tìm hiểu tình huống, các cậu tùy tiện chơi.”
Đại sảnh huấn luyện an tĩnh trong chớp mắt.
Cố Lạc kỳ thật rất muốn mời Cảnh Nguyên Châu, nhưng chần chờ một lát, cậu đã thấy avatar trong danh sách bạn tốt đã trở thành màu xám.
Nhanh như vậy đã offline rồi….
Cậu có chút tiếc nuối mà thở dài, xem xét một chút, lại hỏi: “Cồn ca, đánh đôi không?”
Giản Dã rất sảng khoái đáp: “Cậu kéo tôi.”
Cảnh Nguyên Châu vừa mới đóng máy tính, di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Người gọi là đồng đội cũ của anh, Khố Thiên Lộ.
Từ khi Cảnh Nguyên Châu rời khỏi chiến đội, Khố Thiên Lộ từ phó đội trưởng đã thuận lợi trở thành đội trưởng của chiến đội BK.
Cảnh Nguyên Châu đi ra hành lang bên ngoài, ấn nút nghe: “Alo, có chuyện gì sao, Khố đội?”
Âm thanh Khố Thiên Lộ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Lão đại, cậu cũng đừng chế nhạo tôi nữa được không? Trước mặt cậu, tôi nào dám xưng cái gì đội!”
Cảnh Nguyên Châu cười nhẹ một tiếng: “Cho nên cậu gọi điện thoại đến đây là cố ý bố trí chính mình?”
“Đương nhiên không phải!” Nói đến chính sự, ngữ điệu Khố Thiên Lộ trở nên nghiêm túc: “Tôi nói chiến đội GH bên kia sao lại thế này, trận tổ đội 5 người lúc nãy đều là đồng đội của cậu à?”
Cảnh Nguyên Châu chậm rãi dựa vào tường, nháy mắt đã đoán được nguyên nhân: “Chúng tôi vừa gặp phải chủ bá?”
“Yên tâm, tiểu hào kia của cậu không có bao nhiêu người biết, nếu không phải Mini vừa vặn nhìn thấy, tôi cũng không chú ý đến.” Nói tới đây, Khố Thiên Lộ hơi tạm dừng một chút, cuối cùng chần chờ hỏi, “Cậu chưa trả lời vấn đề của tôi, đội năm người khi nãy chính là đồng đội sau này của cậu?”
Cảnh Nguyên Châu: “Cũng không phải tất cả, làm sao vậy?”
Khố Thiên Lộ hơi trầm mặc: “Những người khác tôi đều không biết, cũng sẽ không nói nhiều, nhưng người chơi đánh dã kia, tốt nhất cậu phải chú ý một chút.”
Cảnh Nguyên Châu: “Sao?”
Khố Thiên Lộ: “Bình thường cậu chỉ một lòng một dạ chú ý đến thi đấu, rất nhiều chuyện cậu cũng không chú ý. Bất quá vụ bạo lực phát sinh ở thanh huấn doanh hai năm trước, lúc ấy nháo rất lớn, cậu hẳn là cũng có chút ấn tượng đi?”
Cảnh Nguyên Châu trầm mặc một lát: “Tôi nhớ rõ.”
Hai năm trước, ở Thanh Huấn Doanh đã từng nháo ra một sự kiện rất lớn.
Lúc ấy trong doanh có một thiếu niên đã xung đột với một nhóm thiếu niên khác, trong quá trình này hai bên đã trực tiếp lao vào xô xát, cuối cùng vài người nhập viện, xe cứu thương cũng bị kinh động. Nghe nói vụ việc lần này phi thường nghiêm trọng, nếu người khác tới nơi chậm một chút, nói không chừng còn nháo ra mạng người.
Một năm kia Thanh Huấn Doanh cũng không quá an bình, đầu tiên là có người nhảy lầu tự sát, sau đó lại xảy ra một sự kiện bạo lực như vậy, suốt một tháng truyền thông không ngừng thêm mắm dặm muối đưa tin, cho nên ngay cả người không bao giờ chú ý đến bát quái như Cảnh Nguyên Châu cũng đã từng nghe qua chuyện này.
Bất quá, sau đó không biết vì lý do gì, những việc này bỗng bị đè ép xuống, không còn tin tức nào nữa.
“Tôi nhớ rõ ID đó, hơn nữa thao tác kia, tôi tuyệt đối có thể khẳng định, cậu ta chính là thiên tài người mới suýt chút nữa đánh chết người trong sự kiện kia!” Âm thanh Khố Thiên Lộ từ ống nghe chậm rãi truyền đến, “Hắc, tiểu tử kia cũng khá thú vị, lâu như vậy không lộ diện, tôi còn tưởng cậu ta đã bỏ giới esport rồi, kết quả bây giờ nhìn thấy, ngay cả ID cũng chưa từng thay đổi, đây là sợ người khác không nhớ rõ những chuyện trước kia của cậu ta sao?”
Cảnh Nguyên Châu thật ra có chút ngoài ý muốn: “Thì ra là cậu ta….”
Anh nhớ rõ, lúc ấy thiên tài đánh dã trong Thanh Huấn Doanh đã nhận hết chú ý của mọi người, ngay cả ban quản lý của BK cũng từng ngo ngoe rục rịch muốn đào người, cuối cùng bởi vì sự kiện kia quá lớn, bọn họ mới tiếc nuối bỏ qua ý định này.
Khố Thiên Nộ đau đầu, nhịn không được hùng hổ lên: “Tôi nói cậu chuyển nhóm đi đâu không tốt, nhiều câu lạc bộ hào môn có thể chọn như vậy, cố tình lại đi chọn cái loại câu lạc bộ ngay cả tư cách đánh thi đấu chính thức cũng không có như GH. Cậu nhìn xem bọn họ sắp xếp đồng đội gì cho cậu, không một người nào quen mắt! Những người khác còn chưa tính, tiểu tử đánh dã kia thật sự không phải thứ tốt gì, có thể khuyên lui thì tốt nhất khuyên lui đi, thật sự không được cũng phải lưu ý một chút, đừng để đến lúc chuyện bị đào lên, toàn bộ đội ngũ cũng sẽ bị kéo xuống nước! Ai da, vì cậu, tôi thật sự đã rầu thúi ruột….”
Giới esport từ trước đến nay quản lý rất nghiêm ở khoản đường dây cao thế, nếu có tuyển thủ liên lụy vào, nếu không cẩn thận cả đội ngũ sẽ bị lôi kéo trầm luân theo.
Danh tiếng của Cảnh Nguyên Châu ở trong vòng được bảo trì nhiều năm, Khố Thiên Lộ lo lắng việc này sẽ liên lụy đến thanh danh của anh, đây cũng chỉ là phản ứng bình thường xuất phát từ quan tâm mà thôi.
Nhưng hắn nhọc lòng liền thích nói rất nhiều, thật sự khiến người có chút chịu không nổi.
Thật sự quá ồn ào.
Cảnh Nguyên Châu bất động thanh sắc đưa di động ra xa vài phần, tập mãi thành thói quen mà nghe Khố Thiên Lộ đang thao thao bất tuyệt, cách xa như vậy, anh chỉ nghe thấy một ít âm thanh mơ hồ, nội dung bên trong hoàn toàn không rõ.
Anh trầm mặc một lát, thời điểm ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở chỗ rẽ hành lang.
Cảnh Nguyên Châu chậm rãi rũ mắt, đứng thẳng thân mình: “Bên này có chút việc, treo máy đây.”
Nói xong, không chờ Khố Thiên Lộ đáp lại, anh tùy tay tắt máy.