Trại Tập Hợp Của Ma Vương Thi Đấu Điện Tử

Chương 12: Có một số hoạt động nhiều người chơi mới càng ᛕích Ŧhích!

EDIT: HẠ

Các đội ngũ thứ cấp đã sớm quen với việc các tuyển thủ không ngừng thay đổi chiến đội, hơn nữa Gun còn chỉ là một tuyển thủ phụ trợ dự bị trong đội, chỉ cần GH ra giá đúng chỗ, chiến đội đã vô cùng thống khoái cho người rời đi.

Lâm Duyên mang theo Gloy ra cửa nghênh đón thành viên mới.

Từ xa đã có thể nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đang kéo rương hành lý đến gần.

Thanh niên có một đầu tóc ngắn, làn da hơi có chút ngăm đen, bên má trái còn có một vết sẹo chữ thập như ẩn như hiện, khiến khuôn mặt góc cạnh càng thêm lãnh khốc.

Nếu không hiểu rõ, rất khó có thể đem một chàng trai lãnh khốc mười phần như thế này liên tưởng đến vị trí phụ trợ, vị trí được mệnh danh là ‘thiên sứ của đoàn đội’.

Lâm Duyên thấy Cố Lạc đứng bên cạnh đang sững sờ không nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, dẫn cậu đi lên tiếp đón đồng đội mới.

Gun tên thật là Giản Dã, ở chiến đội cũ tuy rằng chỉ giữ vị trí dự bị, nhưng có lẽ bởi vì khí chất của hắn đã tự mang sát khí, cho nên mọi người trong đội đều quen gọi hắn là “Cổn ca”.

Bất quá xưng hô này để Cố Lạc gọi thì cũng thôi, nếu dừng lại trên người Lâm Duyên, tựa hồ không quá thích hợp.

Lâm Duyên cũng không phải người khách khí, câu nói đầu tiên đã phi thường nhiệt tình: “Cổn Bảo, rốt cuộc cậu cũng tới!”

“…” Khóe miệng Giản Dã mơ hồ run rẩy một chút, trầm mặc một lát, “Có thể đổi cách xưng hô được không?”

Lâm Duyên nghĩ nghĩ: “Vậy, Cổn nhãi con?”

Giản Dã: “…. Cũng, được đi.” Dù sao cũng tốt hơn so với Cổn Bảo.

Thấy hai người đã đạt được nhận thức chung, Lâm Duyên vui sướиɠ lộ ra ý cười, đi lên hỗ trợ cậu ta kéo rương hành lý đi vào căn cứ, vừa đi vừa dặn dò Cố Lạc: “Đi phòng huấn luyện khởi động hai máy tính đi.”

Cố Lạc nghi hoặc hỏi: “Không đi ký túc xá trước sao?”

Lâm Duyên đem rương hành lý của Giản Dã gác ở cạnh cửa, nhẹ nhàng vỗ tay không tồn tại chút bụi nào, vẻ mặt gấp không chờ nổi: “Không vội đi ký túc xá, dù sao cũng còn nhiều thời gian, hai người các cậu đến đánh solo cho tôi nhìn xem.”

Cố Lạc, Giản Dã: “….”

Solo, tức là quyết đấu 1v1, bên nào hoàn thành số lần gϊếŧ hoặc điều kiện đã đặt ra từ trước thì bên đó thắng lợi.

Hai người đối với loại đấu solo này đương nhiên không xa lạ gì, nhưng mấu chốt vấn đề là, Cố Lạc am hiểu tướng đường giữa, còn Giản Dã lại là tuyển thủ thuần hỗ trợ.

Để một phụ trợ đi đánh với đường giữa, việc này so với đưa đồ ăn tới cửa có gì khác nhau?

Cố Lạc không khỏi nghĩ đến lễ gặp mặt mình nhận được trong ngày đầu tiên tiến vào căn cứ, cậu kiên định cảm thấy không nên khi dễ người như vậy: “Huấn luyện viên Lâm, làm như vậy có phải….”

Nhưng Lâm Duyên đã lấy di động liên hệ một dãy số: “Titans, tỉnh ngủ chưa? Người mới vừa đến, chúng tôi chuẩn bị đấu solo, anh có muốn xem không?”

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến âm thanh của Cảnh Nguyên Châu: “Được.”

Lâm Duyên cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Cố Lạc: “Làm sao vậy?”

Cố Lạc tạm dừng trong chốc lát, thần sắc dần trở nên nghiêm túc: “Tôi nhất định sẽ nghiêm túc thi đấu!”

“Ngoan.” Lâm Duyên cười vừa lòng, xoay người nhìn qua Giản Dã: “Cổn nhãi con, cậu thì sao?”

Giản Dã hiển nhiên cũng không nghĩ tới chuyện thứ nhất chủ nhân mới yêu cầu chính là đấu solo, cậu tùy tay xoa xoa cái đầu đinh, không hề để ý mà nói: “Tôi thế nào cũng được.”

Thời điểm Cảnh Nguyên Châu đi vào đại sảnh huấn luyện, hai người đã ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính của mình, trên màn hình đang hiển thị giao diện tùy chỉnh trước khi vào trận.

Lâm Duyên cầm notebook ngồi ở bàn bên cạnh, dáng vẻ rất có hứng thú.

Thấy Cảnh Nguyên Châu xuất hiện, hắn vẫy tay với anh từ xa: “Tới đây ngồi đi.”

Cảnh Nguyên Châu tùy tay kéo một cái ghế dựa đến bên cạnh Lâm Duyên rồi ngồi xuống, tùy ý liếc mắt, anh có thể nhìn thấy trên notebook đã vẽ sẵn bảng biểu phân tích thực lực chi tiết.

Lâm Duyên lưu ý đến tầm mắt của Cảnh Nguyên Châu, hắn hơi cong khóe môi: “Chờ xem, rất nhanh sẽ có trò hay để xem.”

Dựa theo tình huống bình thường, trận đấu solo đều sẽ đặt điều kiện là lấy được một tháp phòng ngự của đối phương, hoặc là người lấy được chiến công đầu sẽ là người chiến thắng.

Nhưng lần này, Lâm Duyên định chế quy tắc mới cho hai người: “Gloy bên này vẫn quy củ cũ, lấy được một tháp hoặc chiến công đầu là thắng, nhưng phải tăng thêm một điều kiện, cần thiết phải hoàn thành một trong hai trước khi Cổn nhãi con đánh chết được 30 con lính.”

Nói xong, hắn lạ xoay người nhìn Giản Dã: “Còn về phần cậu, chỉ cần đánh chết 30 con lính, cậu có thể thắng. Nhớ kỹ, phải lấy tướng sở trường nhất của mình ra đánh!”

Giản Dã: “…. Hiểu rồi.”

Quy tắc vừa ra, ai còn nghe không hiểu, hiển nhiên đây là muốn cưỡng chế Giản Dã phải thoát ly phạm vi bảo hộ của tháp phòng ngự, để bọn họ đối đầu chính diện trong quá trình đi đường.

Cố Lạc trầm mặc một lát, nhìn về phía Giản Dã: “Tướng sở trường của anh là tướng nào?”

Giản Dã nghĩ nghĩ: “Tinh linh Shaman, nữ vu Linley, cô tiên Khả Khả?

Cố Lạc: “….”

Ba con tướng này, con nào cũng là vυ' em, nếu xuất hiện cùng nhau quả thực có thể tạo thành một thế giới toàn sữa.

Không thể không nói, hình tượng của người này hoàn toàn không hợp để chơi mấy vị tướng kia, thật sự quá khó tin!

Lâm Duyên vỗ vỗ tay, cực kỳ chờ mong nói: “Nếu cả hai đều không có ý kiến thì đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng bắt đầu đi.”

Hai người không hề nói thêm cái gì, trực tiếp bắt đầu tùy chỉnh điều kiện trận đấu.

Bởi vì Lâm Duyên luôn cường điệu phải dùng tướng sở trường nhất, hơn nữa Cảnh Nguyên Châu còn ở nơi này quan chiến, Cố Lạc không chút do dự chọn cho mình pháp sư sát thủ Vũ Giả Phất Tang, một tướng thích khách mặc bộ đồ đỏ như máu.

Mà bên này, Giản Dã lại lựa chọn cô tiên Khả Khả.

Không thể không thừa nhận, ở phiên bản hiện tại, tướng phụ trợ loại hình trị liệu này cơ hồ đã biến thành tồn tại cực kỳ râu ria. Vừa không có kỹ năng cường khống, cũng không thể gia tăng lực sát thương của đoàn đội, hơn nữa kỹ năng trị liệu cần thời gian để phát động, có nhiều trường hợp, kỹ năng trị liệu còn chưa kịp buff máu, đồng đội đã bị đối phương tập hỏa gϊếŧ chết.

Cũng bởi vì tình huống xấu hổ như vậy, cho nên những tướng phụ trợ loại hình trị liệu hoàn toàn không được mọi người xem trọng. Thế cho nên trong các trận thi đấu đỉnh cao, nếu có người dám lấy ra cô tiên Khả Khả, rất có khả năng còn chưa bắt đầu trận đấu, người đó đã bị đồng đội đuổi đánh mắng là ‘diễn viên’.

Cho nên, sau khi Giản Dã lựa chọn tướng này, Cố Lạc theo bản năng cho rằng, dựa vào Phất Tang của chính mình hẳn là có thể kết thúc trận thi đấu này một cách nhanh chóng.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là, trận thi đấu vốn nên tốc chiến tốc thắng này, lại bị kéo dài tới 15 phút.

15 phút là khái niệm gì? Có đôi khi, trong trận nghiền áp, 15 phút đã có thể kết thúc một trận đấu 5v5.

Trong quá trình solo, tuy rằng Giản Dã đã bị Phất Tang áp chế khiến việc đánh lính đặc biệt gian nan, nhưng ở thời khắc cuối cùng bị Cố Lạc gϊếŧ chết, cậu ta đã gϊếŧ được 28 con pháo binh.

Nói cách khác, nếu tiếp tục ổn định như vậy, cậu ta hẳn có thể dành được thắng lợi.

Thời điểm Cố Lạc rời tay khỏi bàn phím, hồi tưởng lại chi tiết trận thi đấu này, cậu không nhịn được thở ra một hơi dài, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Mạnh thật!

Trong lúc thi đấu, cậu rõ ràng có vô số cơ hội có thể hoàn thành hạ gục đối phương trong nháy mắt, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô tiên Khả Khả dưới tình huống chỉ còn một chấm máu lại có thể đem giá trí máu của mình nâng lên, vừa đủ để tìm đường sống trong chỗ chết.

Nếu chỉ một lần cũng thôi, kết quả cả trận thi đấu, lịch sử luôn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Như vậy chỉ có thể thuyết minh, hết thảy đều không phải trùng hợp.

Phải biết rằng, tướng phụ trợ loại hình trị liệu này không giống tướng sát thủ, kỹ năng khởi động cần một thời gian khoảng mấy giây để buff máu, cho nên muốn làm được như Giản Dã, nhất định phải dự phán trước hành động của đối thủ.

Nghĩ đến đây, trong đầu Cố Lạc chỉ hiện ra một ý niệm, may mắn bọn họ là đồng đội, mà không phải đối thủ.

Loại tình huống rõ ràng có thể tùy tiện đánh chết đối phương, thế nhưng mỗi lần đều chỉ thiếu một chút lại không thể thực hiện, thật sự khiến người chơi đối tuyến cực kỳ khó chịu.

Lâm Duyên cảm thấy cực kỳ mỹ mãn sau khi thu thập được tư liệu mình muốn, mắt thấy Cố Lạc vẻ mặt mờ mịt ngồi tại chỗ, hắn dùng vở nhẹ nhàng gõ trên đầu đối phương: “Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Ngược đồng đội rất sảng? Sảng xong còn không mau tiễn người đi ký túc xá nghỉ ngơi?”

Cố Lạc: “……”

Thật đúng là ‘sảng’, nhưng cái ‘sảng’ này cả đời cậu cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Khóe miệng hơi hơi mím lại, cậu không nói thêm cái gì, từ vị trí ngồi đứng lên: “Đi thôi Cổn ca, em mang anh đi xem ký túc xá.”

Mặc dù thua solo, nhưng trên mặt Giản Dã không có quá nhiều biểu tình, hắn lên tiếng đáp lại một tiếng, sau đó cất bước đi theo.

Lâm Duyên nhìn hai người rời đi, thẳng đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, mới rất vui mừng gật gật đầu: “Xem ra, về sau bọn họ nhất định có thể ở chung rất tốt.”

Cảnh Nguyên Châu: “Sau cậu thấy được?”

Lâm Duyên liếc mắt nhìn kết quả kết toán trên máy tính, càng thêm chắc chắn: “Trực giác đàn ông.”

“…..”

Cảnh Nguyên Châu nhịn không được cười ra tiếng: “Lý do này, thật đúng là đặc biệt có sức thuyết phục.”

Lâm Duyên thành thạo làm lơ ý tứ chế nhạo trong lời nói, bất động thanh sắc xoay đề tài về: “Lại nói, đối với phụ trợ tôi mới chiêu mộ, đội trưởng anh vừa lòng không?”

“Cực kỳ vừa lòng.” Cảnh Nguyên Châu ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Lâm Duyên, độ cung ở khóe miệng càng rõ ràng thêm vài phần, “Cậu luôn là người rất tinh mắt.”

Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, Lâm Duyên đột nhiên bị sặc nước bọt của chính mình, liên tục khụ mấy tiếng: “Không cần khen tôi như vậy.”

Cảnh Nguyên Châu: “Khen cậu cũng không được?”

Lâm Duyên giận liếc anh một cái: “Tôi sẽ thẹn thùng.”

Cảnh Nguyên Châu: “…..”

Cảnh Nguyên Châu: “Vậy chúng ta nói đề tài không gây thẹn thùng đi.”

Lâm Duyên: “Hử?”

Cảnh Nguyên Châu tựa lưng vào ghế ngồi nhìn hắn: “Cho nên, hai đồng đội khác khi nào xuất hiện?”

Lâm Duyên chọn người, một người lại thú vị hơn một người, cho nên anh cảm thấy đặc biệt tò mò với hai thành viên còn lại.

Lâm Duyên thần bí chớp mắt: “Lập tức có thể gặp.”

Cảnh Nguyên Châu nhướng mày: “Lập tức?”

Lâm Duyên click mở app trên di động nhìn thoáng qua: “Ừ, bên này tôi đã đặt đơn bao cậu ta một tuần, đến lúc đó anh muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó.”

Lạc Mặc vừa mới chỉnh sửa xong hợp đồng của Giản Dã, từ ngoài đi vào hắn đúng lúc nghe được một câu này, bước chân hơi ngừng lại một chút.

Cảnh Nguyên Châu không biết nghĩ đến cái gì, anh cười nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Bao một tuần, muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó?”

Lâm Duyên nghĩ nghĩ: “Gọi vài người cùng chơi cũng được, có một số hoạt động nhiều người chơi mới càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Cảnh Nguyên Châu hơi hơi mỉm cười: “Cậu nói đúng.”

Nghe đối thoại nhẹ nhàng bâng quơ của hai người, bàn tay cầm hợp đồng của Lạc Mặc hơi hơi run lên một chút.

Từ từ, các người rốt cuộc đang nói cái gì? Đây rốt cuộc là những lời hổ báo gì thế này?

-

Dù sao Cố Lạc cũng đến câu lạc bộ sớm hơn mấy ngày, cậu mang theo Giản Dã đi thẳng đến khu ký túc xá, rất nhanh đã hỗ trợ hắn chọn phòng.

Cậu ở một bên hỗ trợ thu dọn phòng, một bên còn thường thường dùng dư quang ánh mắt đánh giá đồng đội mới tới này.

Nếu không phải đã tự mình thể nghiệm qua thao tác tinh tế đến xuất thần nhập hóa của đối phương, cậu thật sự không có biện pháp để liên tưởng người này với hình tượng nhuyễn manh của cô tiên Khả Khả.

Nghĩ đến đây, trong đầu Cố Lạc không khỏi hiện lên ảo ảnh ôn nhu nhuyễn manh của chị gái kim chủ, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Thôi, hết thảy đều là biểu hiện giả dối.

Giản Dã đang thu thập tủ quần áo, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thần sắc cổ quái của Cố Lạc, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Gloy đúng không, yên tâm, chuyện bị gϊếŧ vừa rồi tôi không để ý đâu, Cổn ca không phải người lòng dạ hẹp hòi, chút chuyện nhỏ như vậy sẽ không để trong lòng.”

Không nói còn tốt, vừa nói, Cố Lạc lại nhớ đến phong cách hung hăng trên bản đồ của chính mình, theo bản năng liếc mắt nhìn vết sẹo đầy sát khí trên mặt đối phương.

Giản Dã bên này còn vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ vai cậu, lộ ra một nụ cười tự cho là hiền lành: “Đừng nhìn Cổn Ca lớn lên có bộ dạng này, kỳ thật tôi là người đặc biệt ôn nhu. Yên tâm, chờ đến khi lên sân thi đấu, ca nhất định sẽ hết lòng yêu thương cậu!”

Cố Lạc bị chụp mạnh vào lưng hai cái: “…. Anh khách khí rồi.”

Lúc Giản Dã cười rộ lên, vết đao sẹo trên mặt cũng dài thêm vài phần, thoạt nhìn càng thêm tàn nhẫn: “Đương nhiên.”

Cố Lạc: “….”

Cậu cảm thấy, người này khi cười rộ lên càng thêm đáng sợ!