Sau Khi Đắc Tội Với Vị Hôn Thê Của Chủ Nhân (SM)

Chương 17: Người bạn thơ ấu

Quý Chiêu là người bạn thời thơ ấu của cô.

Nói chính xác thì bọn họ là hai người có hoàn cảnh giống nhau, bởi vì từ nhỏ cô đã biết mẹ không thích mình, nếu sau này nhất định phải đưa một người đến đảo huấn luyện thì người đó nhất định sẽ là cô.

Quý Chiêu khác với cô, hắn là con trai của một nô ɭệ chạy trốn, một khi bị bắt thì không dám tưởng tượng được hậu quả.

Trên thực tế là đã bị bắt, sau khi đến hòn đảo kia một tháng, qua vài lời từ huấn luyện viên của hòn đảo, cô biết được rằng Quý Chiêu đã bị trừng phạt, bị đưa đến một nơi trên hòn đảo tên là “Địa ngục biên cảnh”.

Ở đó không có nhân quyền, không có tự do, chỉ có sự thuần hóa và phục tùng.

Khi đã vào trong, cơ hội sống sót trở ra rất mong manh, những người bước ra gần như sẽ phát điên hoặc tàn tật suốt đời.

Trước khi Từ Vãn Thời đến đảo huấn luyện, cô đã từng ước định với Quý Chiêu, nếu một ngày nào đó cả hai người đều được đưa đến đảo thì sớm muộn cũng nhất định phải cùng nhau rời đảo và sống một cuộc sống mà người bình thường nên có.

Khi đó cô còn cố tình nói: “Nếu làm loại người như vậy thì chẳng có ai muốn cả, không thì chúng ta cứ tạm như thế đi.”

Đương nhiên cô vẫn nhớ câu trả lời của Quý Chiêu.

Quý Chiêu nắm tay cô rất nghiêm túc: “Em muốn tạm bợ nhưng anh không muốn, anh nhất định có thể đường đường chính chính đón em vào cửa.”

Từ Vãn Thời chỉ ném cho hắn một ánh mắt xem thường.

Cô không ngờ lời cô vô ý nói mấy năm trước lại thành hiện thực, hai người cùng nhau bị đưa lên đảo, cô cũng không ngờ Quý Chiêu sẽ bị đưa thẳng đến nơi như vậy.

Đã mấy năm trôi qua, không có tin tức gì từ hắn, không ai biết hắn còn sống hay đã chết.

“Từ tiểu thư, Từ tiểu thư?”

Sau khi bị người phục vụ bên cạnh gọi mấy lần, Từ Vãn Thời mới tỉnh táo lại, phát hiện mình đã đứng ngây người ở cầu thang một lúc, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Trợ lý Lâm, cần chuẩn bị cái gì?”

Người phục vụ đi tới nói vài câu, cô gật đầu: “Nguyên liệu, đồ dùng cô đi chuẩn bị đi, còn lại để tôi lo là được.”

Tầng một và tầng hai của quán trà Trần gia có khung cảnh hoàn toàn khác nhau.

Tầng hai có sân thượng rộng rãi, bao quanh sông, đến giữa trưa thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng phà từ dòng sông xa xa, cảm nhận được hơi nước phân tán trong không khí, rất thoải mái.

Vị trí được chuẩn bị cho Trần Thanh Diễm và Từ Dần Dần đương nhiên là vị trí tốt nhất, ở nơi cao, tầm nhìn không bị cản trở, có thể nhìn thấy dòng sông một cách rõ ràng.