Lời nói có vẻ khó hiểu, nhưng người phục vụ đã hiểu và gật đầu với cô: “Có vẻ như cô là một cô Từ khác, cô đi cùng tôi, trợ lý của ông Trần vừa gọi điện yêu cầu chúng tôi chuyển một vài thứ cho cô.”
Từ Vãn Thời gật đầu.
Người phục vụ đi trước, cô đi theo phía sau, đi được vài bước, cô đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót từ ngoài cửa truyền vào, cô tưởng là Từ Dần Dần tới, vô thức quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một người người phụ nữ cao ráo quen thuộc.
Tóc ngắn, quần áo màu đỏ, khuôn mặt tinh xảo.
Khi cô ấy bước vào, những người phục vụ hai bên nhanh chóng đứng thành hai hàng, hơi cúi chào người phụ nữ, phía trước có một lãnh đạo cung kính dẫn cô đi về phía trước: “Trần tiểu thư, chúng tôi đã sắp xếp cho cô ở tầng một.”
Người phụ nữ bình tĩnh đáp lại, ngước mắt nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Chỉ có tầng một thôi à? Tại sao lại không có tầng hai?”
Người phục vụ ở bên cạnh trả lời: “Sáng nay trợ lý của Trần tiên sinh đã gọi tới...”
Vừa nghe được ba chữ "Trần tiên sinh", sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi: “Anh Thanh Diễm sao, vậy thôi, tầng một thì tầng một.”
Một hai câu nói, Từ Vãn Thời đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, đồng thời âm thầm suy đoán trong lòng.
Có lẽ cô ấy là chị gái của Trần Thanh Diễm.
Hắn là con út trong số những người con trực hệ, tuy còn nhỏ nhưng rất có tiếng nói, Trần gia có phân cấp rõ ràng, ngoại trừ những trưởng lão phía trên ra thì Trần Thanh Diễm nói một thì không có hai.
Chuyện này không liên quan gì đến cô.
Từ Vãn Thời lắc đầu đi lên lầu, đi được mấy bước, tầm mắt của cô đột nhiên có một bóng người cao lớn lướt qua, giống như một cơn gió làm cô dừng bước, quay người lại.
Vừa rồi không để ý, phía sau người phụ nữ là một người đàn ông mặc vest, dáng vẻ nghiêm túc, mỉm cười giúp người phụ nữ xử lý một số việc, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Từ Vãn Thời kinh ngạc đứng ở nơi đó, sau đó tiến lên hai bước, đưa tay về phía người đàn ông, đang định sờ vào góc áo của hắn thì liền nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên: “Vị tiểu thư này, có chuyện gì sao?”
Từ Vãn Thời lập tức rút ngón tay ra như bị bỏng, túm lấy góc áo của mình, cúi đầu nói: “Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người.”
Vừa nói, cô vừa hoảng sợ quay người lại, bước nhanh về phía tầng hai.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
Giống, giống đến mức nếu không nghe thấy giọng nói và thái độ đó, cô đã gần như hét lên hai tiếng “Quý Chiêu” với người đàn ông.