“Hướng Đảng, em nói thêm cho anh nghe xem. Những năm qua thôn chúng ta xảy ra những chuyện lớn gì?”
Tống Hướng Đảng thấy anh cả của mình quay qua nhìn mình, cũng không biết chuyện gì, anh ấy luôn cảm thấy ánh mắt của anh cả mình vô cùng sắc bén. Lúc nhìn anh ấy, luôn có một cảm giác khiến anh ấy sợ.
Anh ấy vội vàng dời tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đồ áo của anh cả, hơi không yên lòng mà trả lời: “Chuyện có thể nhớ, em đã nói hết với anh rồi. Còn chuyện xảy ra trong thôn, anh đến là biết, bây giờ chúng ta là khoán đến hộ gia đình, cuộc sống thật sự tốt hơn trước đây, hầu như tháng nào cũng có thể ăn một bữa thịt. Nếu là trước đây, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Nói xong, anh ấy chỉ con đường mòn dưới chân: “Anh xem, con đường này chính là do Trần Minh Hảo sau khi làm ông chủ lớn đã đặc biệt sửa cho thôi. Người trong thôn luôn cảm kích.”
Anh ấy nói xong thì khinh thường bĩu môi: “Em thấy anh ta chỉ muốn ra vẻ, muốn diễu võ dương oai trong thôn thôi.”
“Em nói cái tên Trần Minh Hảo phá hỏng công việc đó?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.”
Tống Hướng Đảng vừa định hỏi cụ thể là chuyện gì, thì nghe thấy sau lưng có âm thanh vô cùng chói tai truyền tới. Là tiếng còi của xe hơi, hai người không hẹn mà cùng quay đầu.
Một chiếc Santana mới tinh đang dừng phía sau hai người, một người thò đầu ra từ ghế lái, chính là anh ba của Trần Minh Hảo trong đề tài nói chuyện của họ - Trần Minh Hữu.
Lúc này anh ta đeo kính râm như trong phim Hồng Kông. Anh ta nhai kẹo cao su, vênh mặt, dùng ánh mắt khinh thường mang theo khinh bỉ nhìn thẳng Tống Hướng Đảng: “Ôi, đây không phải là Tống Hướng Đảng sao? Định đi đâu phát tài đấy?”
Tống Hướng Đảng thấy Trần Minh Hữu thì có vẻ rât sợ hãi, theo bản năng đi lui về phía sau mấy bước, anh ấy đang xách đồ, vừa lùi xuống, đồ lập tức đυ.ng phải hành lý trên tay Tống Hướng Quân, phát ra một âm thanh ma sát. Âm thanh này như đang nhắc nhở anh ấy, bây giờ anh ấy không có một mình, người đứng bên cạnh là anh trai của anh ấy.