[Thập Niên 70] Bà Xã Của Tôi Là Thanh Niên Trí Thức

Chương 1

Ngày 10 tháng 7 năm 1997, ngày thứ mười Hồng Kông trở về.

Ngày tháng 7 giống như gương mặt của trẻ con, nói thay đổi là thay đổi. Vừa rồi còn quang đãng, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, lúc này bỗng nhiên trở nên u tối, bầu trời bằng phẳng sinh ra đám mây xanh đen, che phủ mặt trời vừa còn chiếu rọi khắp nơi. Mây đông nghịt, giống như sẽ mưa bất cứ lúc nào.

Trên con đường đất rộng rãi ở thôn Lâm Gia, hôm trước bị người ta rắc lên một lớp đá xanh sáng. Cũng bởi vì có những cục đá này, con đường đất này mới không ẩm ướt bùn lầy sau trận mưa hôm qua.

Xa xa đã thấy có hai người đàn ông một cao một thấp xách bao lớn bao nhỏ đi trên đường.

Người đàn ông vóc dáng cao mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, dưới người là một chiếc quần bò thẳng tắp ôm người. Áo sơ mi đó được làm tinh tế, cơ bụng tám múi dưới áo như ẩn như hiện trong lúc đi đường.

Tay áo xắn đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay bền chắc mạnh mẽ, nhìn là biết là một người thường xuyên làm rèn luyện. Quần cũng được cắt xén khéo léo, tôn lên cặp chân dài hoàn hảo của anh chàng.

Bước chân của anh chín chắn mạnh mẽ, lúc đi hơi có khí chất quân nhân, trang trọng mà lạnh lùng, vững chắc mà hướng nội.

So sánh với anh, người đàn ông thấp bên cạnh anh thì mộc mạc hơn nhiều, áo phông cũ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, bên dưới mặc một chiếc quần bông dài màu xanh.

Có lẽ bởi vì hàng năm làm việc đồng áng nên phía dưới nhăn nhúm, chân đi giày giải phóng, lối ăn mặc này rất bình thường ở những năm này, nhưng so với người đàn ông bên cạnh, thì có vẻ tầm thường hơn nhiều.

Người đàn ông thấp thỉnh thoảng liếc người đàn ông bên cạnh, nhìn cách ăn mặc khiến người mình hâm mộ, anh ấy khó khăn nuốt nước miếng.

Người đàn ông bên cạnh không nhận ra ánh mắt của anh ấy, ánh mắt của anh luôn nhìn thôn xóm cách đó không xa, anh vội vã muốn bay tới, nhìn quê hương đã lâu không về. Nhưng em trai thật sự quá mệt mỏi, anh cũng không thể bỏ lại anh ấy một mình đi trước.