Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ, Tôi Trở Thành Tình Nhân Của Tần Tổng

Chương 23: Bạn trai

Mấy ngày sau đó, Khương Ý ở lại khách sạn gần bệnh viện và công ty, nơi này tiện để cô chạy qua chạy lại, nhưng cứ như vậy mãi không phải cách hay.

Đơn ly hôn mà mẹ cô viết đã gửi lên tòa án, chờ đến ngày thụ lý, lại ra tòa với cha, kế tiếp là tranh chấp đất đai tài sản, quá nhiều thứ cần giải quyết khiến cô bị xoay như chong chóng.

Không nghĩ được nhiều nữa, Khương Ý hâm nóng đồ hộp rồi ăn tạm bữa chiều, chuẩn bị qua chỗ mẹ thăm bà.

Lúc ăn cơm, trong đầu cô liên tục vang lên giọng nói từ tính của người đàn ông kia:

“Khương Ý, trở thành người phụ nữ của tôi đi.”

Mấy chữ này cứ quanh quẩn mãi làm cô không yên được dù chỉ một giây. Tần Thanh Tiêu, người đàn ông đó rốt cuộc nghĩ gì?

Bạn bè từng khen cô xinh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở xinh xắn thôi, không phải rất đặc biệt. Vì vậy, hẳn phải có nguyên nhân sâu xa nào đó khiến anh ta chú ý tới cô.

Mà mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại cô cực kỳ hận đàn ông, hận tình yêu đấy. Nếu anh ta còn đưa ra mấy đề nghị điên khùng thì cô sẽ nghỉ việc, không còn cách nào khác nữa.

Lúc Khương Ý tới chỗ mẹ cô thì cố ý đội mũ len và kéo thấp vành để che kín vết thương trên trán, sợ bà biết chuyện xảy ra ở nhà sẽ lo lắng không đâu.

“Chờ mẹ ly hôn với cha con xong, chúng ta chuyển tới bệnh viện khác đi.” Lâm Ngọc Nghi nhìn cô, ánh mắt phức tạp vô cùng.

“Sao vậy mẹ? Có chuyện gì khiến mẹ phiền lòng ạ?" Khương Ý hỏi.

“Mẹ thấy chỗ này không thoải mái lắm.”

“Vâng ạ.”

Khương Ý mỉm cười mát xa chân cho mẹ, dù bà không nói ra, cô cũng đã đoán được phần nào rồi. Lúc đi trên hành lang bệnh viện cô có nhìn thấy Hoàng Cảnh Hiên và An Chi nói chuyện với nhau, chắc bà sợ cô buồn nên mới muốn chuyển sang chỗ khác.

Mọi người đều đang đồn ầm lên rằng Hoàng Cảnh Hiên ly hôn với vợ là vì Hà An Chi.

Có kẻ cho rằng Khương Ý tính cách tồi tệ nên bị chồng bỏ, không thể nào không có nguyên nhân mà chia tay được, còn độc miệng mắng cô bằng mấy từ khó nghe, cho rằng cô đáng đời.

Có kẻ cho rằng Hà An Chi là hồ ly tinh cố ý phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, phải bị pháp luật trừng trị.

Người trong cuộc không ai đứng ra đính chính, người bên ngoài càng được dịp phun nước miếng bàn tán lung tung.

Khương Ý tập mãi thành thói quen, bọn họ ăn no rửng mỡ còn cô thì bận rộn đủ thứ quá mệt rồi, không muốn quan tâm.



“An Chi, em biết anh chỉ xem em như bạn thôi mà phải không?” Hoàng Cảnh Hiên nhíu mày nhìn hai mẹ con đối diện.

Hà An Chi ôm An Bảo trong lòng, nhẹ cắn cánh môi anh đào:

“Em… Nhưng mà em… thời gian này ở gần anh, em đã phải lòng anh rồi… An Bảo cũng cần một người cha!”

Người đàn ông lắc đầu:

“Anh không thích hợp.”

“Anh không định chịu trách nhiệm với em ư…?”

Nhắc tới chuyện này, Hoàng Cảnh Hiên có chút tức giận:

“Ngày hôm đó anh quá chén, anh thật sự không nhớ đã làm gì em.”

Tuy rằng buổi sáng tỉnh giấc ở trên giường của Hà An Chi, nhưng hắn dám khẳng định họ vẫn chưa đi đến bước kia. Đàn ông mà say bí tỉ thì có thể “cứng” được sao?

“Anh nói không nhớ là được sao?” Hà An Chi bật khóc, bờ vai run lên theo từng tiếng nấc nghẹn.

“Xin lỗi.” Hoàng Cảnh Hiên chỉ có thể đáp như vậy.

Trong lòng hắn từ trước đến giờ chỉ yêu Khương Ý.

Sở dĩ hắn đồng ý ly hôn là vì cô quyết định như vậy và vì sự áy náy trong tim, không có nghĩa hắn sẽ cùng Hà An Chi thành đôi.

Thái độ của hắn quá rõ ràng, Hà An Chi lại cố tình không hiểu:

“Ít nhất anh cũng nên tỏ ra hối lỗi khi nói lời xin lỗi chứ, mọi người đều biết chuyện chúng ta rồi, em phải đối mặt với đồng nghiệp thế nào đây?”

“Tin đồn cũng chỉ là tin đồn.”

Hoàng Cảnh Hiên nhíu mày, bây giờ mới hiểu được tại sao vợ hắn lại tức giận đòi ly hôn.

Càng tiếp xúc với Hà An Chi, hắn càng nhận ra mỗi cử chỉ, hành động của cô ta đều đang nhằm vào mình. Nhớ tới lời nói vô tình của anh Thành trong lúc làm việc, Hoàng Cảnh Hiên bất giác hỏi:

“Những lời đồn đãi kia từ miệng ai mà ra, em nghĩ anh không biết sao?”

Hôm qua hắn nghe đồng nghiệp bàn tán về chuyện này, sau đó thì có người bảo chính Hà An Chi là người để lộ tin tức.

Một lần nữa nhìn về phía Hà An Chi, trong mắt Hoàng Cảnh Hiên thoáng hiện sự bài xích:

“Sau này nếu cần giúp đỡ thì tìm người khác, anh không giúp được nữa.”

Dứt lời liền quay đầu đi thẳng, mặc kệ cho Hà An Chi khóc thương tâm cỡ nào. Hắn không có nghĩa vụ chăm sóc cô ta, nếu nhận ra điều này sớm hơn một chút thôi thì gia đình hắn sẽ không tan nát, mỗi người một ngả như bây giờ.

Hoàng Cảnh Hiên tự hỏi liệu hắn có còn cơ hội cùng Khương Ý trở về như trước kia không?