Tề Vị An mở mắt ra trong mùi thuốc quen thuộc ở bệnh viện.
"Chấn động nhẹ, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Bác sĩ Triệu nói, gần đây thiếu gia nhà họ Tề có phải gặp chuyện gì không? Tại sao lại cứ vào bệnh viện?
"Cám ơn bác sĩ." Tề Minh Trụ đứng bênh cạnh nói, "Vị An, em cảm thấy trong người thế nào?"
Tề Vị An chỉ nhìn về một hướng không lên tiếng.
Tề Minh Trụ biết rằng em trai không phải nhìn mình mà là nhìn người phụ nữ phía sau anh.
Kỳ Thư đứng ở phía sau Tề Minh Trụ, nhìn thấy Tề Vị An mở mắt ra, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng buông xuống.
“Anh có thấy đau chỗ nào không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Lạnh.." Tề Vị An nói ra một chữ.
Bị lạnh sao? Tề Minh Trụ vội vàng kéo chăn lên cho anh, "Còn lạnh không? Anh bảo y tá lấy thêm chăn cho em.”
“Em có lạnh không?” Tề Vị An lại chậm rãi hỏi Kỳ Thư. Cô ấy mặc đồ mỏng như vậy, chưa thay, quần áo còn ướt không?
Điều đầu tiên anh nói khi tỉnh dậy là lo lắng liệu cô có lạnh hay không sao? Kỳ Thư đứng đó với đôi mắt đỏ hoe.
Vụ tai nạn đã xảy ra được 3 tiếng, cô đi theo Tề Vị An từ bữa tiệc đến bệnh viện, còn chưa kịp thay quần áo tắm rửa, chiếc váy trắng đã bị rượu nhuộm màu, đuôi tóc cũng bị lem luốc.
Khuôn mặt trông vẫn rất sạch sẽ, nhưng cả người lại rất nhếch nhác.
Tháp sâm panh bị nghiêng sang một bên khi sập, một số trẻ em ở phía bên kia đã được người lớn đón kịp thời an toàn, hai người là nạn nhân duy nhất trong vụ việc.
Bác sĩ cho Kỳ Thư kiểm tra đơn giản, nói không có gì nghiêm trọng, Tề Minh Trụ lo lắng cho em trai mình, tức giận không thèm liếc nhìn cô, Kỳ Thư không muốn về nhà mà vẫn đứng đợi Tề Vị An trong phòng bệnh.
“Không lạnh.” Trong lời nói của Kỳ Thư có chút nức nở nhè nhẹ, tựa như trong lòng tràn đầy ủy khuất không nói nên lời.
"Vị An đã tỉnh, cô có thể rời khỏi đây." Tề Minh Tru quay liếc sang Kỳ Thư, người phụ nữ này có phải là kẻ thù của em trai anh không? Nếu Tề Vị An gặp cô ta thì sẽ không có chuyện gì tốt.
“Đừng đi.” Tề Vị An bất ngờ lên tiếng, lo lắng muốn ngồi dậy, lại không ngờ lại choáng váng, ngã xuống.
“Vị An.” Tề Minh Trụ vội đỡ lấy anh, “Nằm xuống mau.”
Đôi mắt Tề Vị An vẫn dán chặt vào Kỳ Thư, anh tham lam đến mức không muốn rời đi dù một giây.
Sau bốn tháng lẻn lút xem ảnh, cuối cùng anh cũng nhìn thấy người thật bên ngoài.
Thấy anh ngã, Kỳ Thư vội vàng bước tới đầu giường, rồi dừng lại, "Em không sao, anh nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi thật tốt. Em về tắm rửa rồi ngày mai sẽ quay lại gặp anh, được không?"
“Ngày mai em sẽ quay lại?" Tề Vị An cẩn thận xác nhận lần nữa.
“Ừ.” Kỳ Thư gật đầu khẳng định.
Tề Minh Trụ không nói nên lời, hai người này cho rằng anh không tồn tại sao?
Tề Vị An nhìn theo bóng lưng Kỳ Thư đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn chằm chằm cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa.
“Cô Kỳ.” Tề Minh Trụ lấy danh nghĩa tiễn khách đi theo ra ngoài, “Vị An không còn gặp nguy hiểm nữa, hy vọng cô vẫn nhớ lời hứa với tôi, đừng quấy rầy nó.”
"Anh Tề, tôi đã hứa với anh sẽ chia tay với anh ấy, nhưng tôi không có nói sẽ trở thành một người độc ác. Anh ấy đã cứu tôi, vì vậy việc đến thăm ân nhân của mình chỉ là tình nghĩa con người. Anh ấy bị thương khi cố gắng cứu tôi. Tôi sao có thể xem như không có chuyện gì mà sống như bình thường được chứ?”
Tề Minh Trụ nhất thời không nói nên lời, người phụ nữ này quả thật tài ăn nói không tầm thường, “Vậy thì tôi hy vọng cô hãy hành xử đúng mực.”
Thấy anh nhượng bộ, Kỳ Thư không tranh cãi nữa mà quay người rời đi.
"Anh ơi, cô ấy đi rồi à?" Tề Vị An nhìn thấy Tề Minh Trụ quay lại một mình liền hỏi.
"Ừ." Tề Minh Trụ miễn cưỡng đáp lại.
Vì cái gì em trai của anh lại như vậy, nó bị người phụ nữ kia cho ăn bùa mê sao? Không thể giữ bình tĩnh khi nhìn thấy, còn liều cả tính mạng để cứu người.
"Vị An, cô ta không phải người đơn giản, em phải cẩn thận, không được lại thích cô ta, nếu không sẽ lại tiếp tục bị cô ta lừa gạt."
"Em... Em không có." Tề Vị An tránh ánh mắt của anh trai mình.
Tề Minh Trụ trong lòng thở dài, khẳng định không có, nhưng trên mặt em trai đều viết hết suy nghĩ, người phụ nữ kia quả thật giống như ma nữ, liếc mắt một cái liền có thể thu hồn nó vào.
...
Nước nóng dội rửa cơ thể, Kỳ Thư cảm thấy thần kinh vốn lạnh cóng tê dại của mình đã bình tĩnh lại một chút.
Bây giờ đã là mùa đông, chưa đầy một tháng nữa là Tết Nguyên đán sẽ đến, không quá khi nói rằng mặc một chiếc váy ngoài trời trong thời tiết này sẽ có thể khiến con người ta chết cóng.
Cô có mang theo áo khoác để trong phòng thay đồ, nhưng tai nạn xảy ra quá bất ngờ khiến cô thậm chí còn không nghĩ đến việc mình đang mặc gì.
Sau khi đưa Tề Vị An đến bệnh viện, cô mới cảm thấy lạnh, máy sưởi trên xe trên đường từ bệnh viện về nhà yếu ớt không hoạt động, cô hoàn toàn trở nên lạnh cóng.
“Hắt xì”. Kỳ Thư xoa mũi, nhanh chóng uống hai cốc nước ấm, và uống trước thuốc cảm.
Ngày mai cô phải đến thăm Tề Vị An, còn rất nhiều việc phải làm, tốt nhất không thể để bị bệnh.
"Cậu đang ở đâu? Có ổn không? Thấy gọi lại liền cho mình." Lâm Hân gửi tin nhắn cho Kỳ Thư gần ba giờ trước.
Cô ấy đang ở trên lầu khi sự việc xảy ra, đến khi cô ấy biết rõ chuyện gì thì Kỳ Thư đã không thấy đâu.
“Mình không sao.” Kỳ Thư đáp lại sự quan tâm của bạn mình trong khi nằm trên chiếc chăn dày.
Lâm Hân thấy cuối cùng cũng có tin tức, liền gọi điện thoại qua.
"Nghe.." Kỳ Thư trả lời với giọng mũi yếu ớt.
"Cậu không sao chứ? Bác sĩ kiểm tra thế nào?" Lâm Hân lo lắng hỏi.
"Mình không sao, người đang gặp rắc rối là Tề Vị An."
"Người đàn ông kia như thế nào?"
"Bị chấn thương, cần nghỉ ngơi một thời gian, hy vọng có thể xuất viện trước Tết Nguyên Đán.”
"Được rồi, vậy cậu... Cậu..." Lâm Hân không biết nên hỏi như thế nào, cũng không cách nào diễn đạt rõ ràng.
"Sao? Ngày mai tớ sẽ đến thăm anh ấy. Dù sao thì anh ấy cũng bị thương vì cứu mình. Mình... mình nên chăm sóc ân nhân của mình."
"Chắc ân nhân không? Mình nghe nói anh ấy lúc đó kêu cậu là “Vợ, cẩn thận.”
"Ai đã nói thế?"
"Ở hiện trường mọi người đều đã nghe rồi. Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân truyền khắp mười phương tám hướng, hiện tại mọi người đang bàn tán về mối quan hệ của hai người." Lâm Hân trêu chọc bạn thân, để coi cô còn biện minh nữa hay không.
Kỳ Thư tự hỏi liệu cô ấy có bị nhầm không, anh sao có thể nói như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tề Vị An cố gắng đứng dậy vệ sinh đơn giản, sáng sớm anh trai có cuộc họp khẩn cấp, anh không muốn nhờ y tá mà tự lau mình và thay bộ đồ mới.
"Cậu không được di chuyển lung tung nữa, phải có người đi cùng khi tắm. Nếu cần gì, hãy rung chuông."
Bác sĩ Triệu cảnh báo sau khi kiểm tra, đây là bệnh viện của Tề gia, anh như là ông chủ của họ, không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
“Vâng.” Tề Vị An ngoan ngoãn ngồi xuống.
Anh đang đợi Kỳ Thư tới, Kỳ Thư nói hôm nay cô ấy sẽ đến thăm anh.
Kỳ Thư mở nồi ra, múc một thìa canh đang nấu và nếm thử.
Đun sôi một lúc cho đến khi thịt cá rã ra là xong.
Kim phút của đồng hồ lại quay, đã 11 giờ trưa, sao Kỳ Thư không tới? Tề Vị An đã ngồi đợi được hơn ba tiếng.
Lời cô ấy nói hôm qua là lừa anh sao? Cô xuất viện mà không muốn gặp anh chút nào? Đợi chút, có thể cô ấy bận việc gì đó, có thể buổi chiều, cũng có thể buổi tối sẽ qua.
Kỳ Thư mang hộp cơm đến trước cửa phòng bệnh, gõ cửa.
“Mời vào.” Tề Vị An vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm đầy vẻ khó chịu.
Anh tưởng đó là y tá, nhưng khi nhìn lên thấy đó là Kỳ Thư, mắt anh lập tức sáng lên.
“Anh ăn cơm chưa?"
Kỳ Thư có chút không tự nhiên khi phải quan tâm bạn trai cũ bằng cách này, sau bao nhiêu lâu chia tay.
Tề Vị An lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng, nói: "Chưa."
“Em nấu canh cá và làm bánh trứng. Bác sĩ nói ăn những món này sẽ giúp hồi phục tốt hơn." Kỳ Thư mở hộp cách nhiệt, lấy từng món một ra.
Bàn ăn trong phòng bệnh sang trọng đủ lớn, đều có thể mở hết ra.
Tề Vệ An ngửi được mùi thức ăn có chút bối rối, anh là đang nằm mơ sao?
Kỳ Thư đặt bát canh cá trước mặt rồi đưa đũa cho anh.
“Cám ơn em.” Tề Vị An cầm lấy đôi đũa, đôi đũa cũng thật ấm áp, không rõ nhiệt độ của đồ ăn hay hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay cô.
"Không có gì. Anh đã bị thương khi cố cứu em, em nên nói lời cảm ơn với anh."
“Em không ăn cùng sao?" Tề Vị An nhìn thấy chỉ có một cái bát và một đôi đũa.
"Em đã ăn rồi, cái này là cho anh." Kỳ Thư nói dối, thực ra cô chỉ ăn một miếng bánh mì cho bữa sáng.
Tề Vị An chồm dậy lấy bát và đũa của mình trên kệ, múc cho Kỳ Thư một bát canh cá có rất nhiều thịt cá trong đó rồi đưa đũa cho cô, "Ăn cùng nhau."
Kỳ Thư nhìn nhìn anh, chậm rãi cầm đũa rồi ăn cùng anh.
Hai người ăn trong im lặng, không ai nói lời nào.
Lâu lắm rồi Tề Vị An mới cảm giác vui vẻ trở lại, đây là bữa ăn do vợ anh nấu. Sau đó anh nghĩ đến điều gì, khóe miệng lại nhếch lên tự giễu. Họ đã chia tay, cô không muốn làm vợ anh, hôm nay ăn bữa này, ngày mai có thể không còn được ăn nữa.
Kỳ Thư cụp mắt xuống, cắn một miếng bánh trứng.
Hôm qua cô nói với Lâm Hân rằng cô chỉ đến thăm ân nhân của mình, nhưng cô biết đây đều là lý do biện minh cho động cơ ích kỷ của bản thân.
Anh đã không phải là người đàn ông độc thân, và mối quan hệ của họ không thích hợp để ngồi ăn tối cùng nhau. Tề Vị An có lẽ đã gọi cô là "vợ" ngày hôm qua theo thói quen.
“Vị hôn thê của anh chưa đến sao?" Cô đặt đũa xuống, giả vờ thản nhiên hỏi.
“Ai?” Tề Vị An khó hiểu.
"Cô gái nhà họ Chu ấy.”
"Cô ấy không phải, anh không có vị hôn thê." Tề Vị An thật lòng trả lời. Trước đây anh đã có cô là vợ, nhưng cô không cần anh nữa nên anh cũng không thể lấy được cô.
“Hai người không định kết hôn à?" Kỳ Thư thắc mắc.
Tề Vị An cũng bối rối. "Không, cha nói anh nên kết bạn với cô ấy. Anh không cưới ai cả."
“Anh đã cùng hẹn hò với cô ấy, ôm cô ấy...” Kỳ Thư nhớ lại cảnh đó, trái tim cô vẫn cảm thấy nhói đau.
“Anh không có, anh chưa bao giờ ôm cô ấy.” Tề Vị An rối rít nói.
Kỳ Thư đang nói gì vậy, anh khẳng định chưa bao giờ ôm Chu Y Y, anh không ôm người phụ nữ nào khác ngoài Kỳ Thư đâu.
“Tại nhà hàng, anh còn nói!” Dù sao người bị lừa dối là cô, nên Kỳ Thư cảm thấy mình có quyền được lên án.
Tề Vị An nhớ lại lần đầu tiên và duy nhất anh và Chu Y Y ăn tối cùng nhau, nhưng anh vẫn không thể nhớ được mình đã ôm cô ấy vào lúc nào.
Nhìn quanh phòng, anh cố nhớ lại...
"Anh... anh không có, cô ấy... cô ấy bị ốm, bị tai nạn xe hơi, bị thương, không thể đứng vững được." Tề Vị An khua tay múa chân, "Cô ấy đã bình phục rồi, nhưng cô ấy không thể đứng vững và ngã. Anh là giúp cô ấy mà..." Tề Vị An lo lắng đến mức không ngừng lắp bắp, đôi mắt đỏ lên, anh cảm thấy đầy ấm ức.
Anh không biết tại sao, nhưng anh không muốn bị Kỳ Thư hiểu lầm.
Kỳ Thư hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn còn đầy nghi vấn: “Anh nói anh sẵn lòng, giúp cô ấy? Có nhớ không?"
"Anh nói anh sẽ giúp cô ấy bình phục, sẵn sàng... động viên cô ấy." Tề Vị An một mạch nói rõ, những gì anh nói đều không có ý định kết hôn.
Anh và Chu Y Y chỉ là bạn bè, họ chỉ cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm vượt qua sau tai nạn. Bữa ăn là lần gặp mặt đầu tiên, và bữa tiệc hôm qua là lần gặp mặt thứ hai.
Kỳ Thư đột nhiên bừng tỉnh và nhận ra bản thân dường như đã hiểu lầm, cô đã bị lời nói của Tề Minh Trụ đánh lừa.
Tề Vị An dù khờ khạo nhưng anh rất rõ ràng và minh bạch, và cô biết rõ nhất anh sẽ không nói dối.
"Anh phải gọi cô ấy đến đây để giải thích cho em." Tề Vị An bật khóc sau khi bị Kỳ Thư bắt nạt tra hỏi, anh bấm số Chu Y Y với giọng nghẹn ngào.
“Không cần.” Kỳ Thư ấn tay anh, “Em xin lỗi.” Xin lỗi, đã không cho anh đủ niềm tin.
Tề Vị An cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trên mu bàn tay mình, liền cứng đờ, nước mắt đọng trên lông mi, như thể thời gian đang ngưng trôi.