"Chị Thư, đây là lần đầu tiên em tham dự loại tiệc như này đó." Đào Đào khép nép đi theo Kỳ Thư.
"Đừng lo lắng. Lần này chúng ta không có nhiệm vụ quảng bá. Cứ làm quen với càng nhiều người càng tốt. Nếu em không biết ai, thì chỉ cần nghe họ nói chuyện. Hơn nữa, đồ ăn ở đây rất ngon nhớ ăn nhiều một chút." Kỳ Thư cười nói với Đào Đào, truyền đạt đầy đủ kinh nghiệm.
"Sếp lớn cũng tới sao ạ?"
"Đúng vậy, lát nữa sếp Hà sẽ tham gia đấu giá, có thể sẽ không để ý tới chúng ta."
Đào Đào gật đầu, chị Thư ưu ái cho cô ấy đi cùng, bản thân nhất định phải thể hiện thật tốt.
Khi vào hội trường, như Kỳ Thư đã nói, không khí rất thoải mái, không phải là hội nghị thượng đỉnh công nghệ hay một bữa tối mang tính giai cấp dành cho giới thượng lưu, mà chỉ là một sự kiện giao lưu giữa 100 công ty hàng đầu thành phố H được tổ chức theo huy mô của một buổi đấu giá từ thiện.
Có người còn đưa trẻ em tới đây, bàn ăn cũng có đồ ăn dành cho mọi lứa tuổi.
Có những người tham gia vì quan tâm đến các cuộc đấu giá, nhưng cũng có người đến tùy ý theo lời mời.
“Anh ơi, em không muốn đi.” Tề Vị An ngồi trước bảng vẽ, khi nói chuyện cũng không nhìn qua.
"Chỉ là đến đó kết bạn thôi. Tống Vũ và Chu Y Y cũng sẽ đến. Nếu em không muốn nói chuyện với người khác, thì cũng có thể đến đó để ăn thôi.”
"Em không đói."
"Chu Y Y hai tháng này quá trình phục hồi rất tốt, cô ấy muốn chia sẻ với em."
"Em và cô ấy không mắc bệnh giống nhau..."
"Cô ấy thực ra là một cô gái rất sợ đau đớn. Đến coi như an ủi và động viên cô ấy đi."
Tề Vị An đã một tháng không bước ra khỏi nhà, Tề Minh Trụ sợ em trai ngột ngạt nếu cứ tiếp tục như vậy.
Con gái ai cũng sợ đau sao? Ừ, Kỳ Thư cũng sợ đau nữa.
"Được rồi..." Tề Vị An đành đồng ý.
“Em thay quần áo đi.” Tề Minh Trụ trong lòng vui mừng, anh ấy biết em trai đang không ổn định về cảm xúc, mong gặp Chu Y Y sẽ có chút vui vẻ hơn.
“Cứ mặc cái này đi.” Tề Vị An cúi đầu chỉ chiếc áo thun trắng của mình.
"Cho dù muốn mặc thì vẫn phải xem thời tiết. Bây giờ đang là mùa đông, không phải ở đâu cũng ấm áp như ở nhà đâu."
Tề Minh Trụ lắc đầu với em trai mình, em trai luôn luôn mặc áo thun, quần dài đơn giản, không ai nhắc nhở mặc thêm quần áo, bản thân cũng không nói lạnh.
“Thử cái này.” Tề Minh Trụ chọn cho anh một bộ vest màu xám khói.
Tề Vị An không thay áo mà chỉ mặc quần vest, sau đó trực tiếp khoác áo vest lên trên áo phông trắng, rửa mặt, dùng nước vuốt lên phần tóc rũ trước trán, đã coi như là làm một kiểu tóc.
Tề Minh Trụ nhìn, nghĩ rằng em trai mình quả thật rất điển trai, không thua các ngôi sao nam trong làng giải trí ngay cả khi ăn mặc đơn giản.
Mặc áo phông bên trong bộ vest có thể trông luộm thuộm đối với người không đủ cao, nhưng khi mặc trên người Tề Vị An, nó lại toát lên vẻ ngoài nam tính trẻ trung.
“Đi thôi.” Tề Minh Trụ lấy chìa khóa xe.
"Chú Trần không đưa mình đi sao?"
"Anh dẫn em đi để thử xe mới.”
Hai anh em ngay khi bước vào địa điểm đã thu hút sự chú ý của nhiều người, đều có ngoại hình đẹp trai cao ráo, các cô gái bên trong bữa tiệc đều mất thể diện ngước nhìn.
"Anh, anh đẹp trai a..." Một cô bé mặc váy công chúa, bước đi lảo đảo đi tới, dang rộng vòng tay muốn ôm, người phụ nữ trông giống như mẹ đứa trẻ đi theo phía sau với nụ cười bất đắc dĩ.
Tề Vị An sửng sốt một chút, cô bé này muốn anh ôm sao? Trông cô bé thật nhỏ nhắn, trên miệng còn nhiễu nước miếng.Thôi được. Tề Vị An ngồi xổm xuống và bế cô bé lên, có lẽ từ khi cứu Jessica ở Ý anh đã có chút tự tin hơn khi ở cùng trẻ con.
"Xin lỗi đã làm phiền. Con bé có chút hiếu động, nhìn thấy người lớn đều như vậy." Mẹ cô bé ở bên cạnh giải thích, truyền tay ôm cô bé qua.
Cô bé miễn cưỡng được mẹ đưa ra khỏi vòng tay của Tề Vị An.
"Chị Thư, vừa rồi là ai vậy?"
"Một chàng trai thế hệ thứ hai đến từ Thượng Hải."
“Muốn làm quen với chị à?" Đào Đào buôn chuyện hỏi.
"Chị không biết."
Kỳ Thư nói như vậy, nhưng thật ra đã quá hiểu, mấy cậu ấm này đến đây mục đích đều tìm người phụ nữ "ra gì" để đem về làm vợ, đều tỏ ý là có hứng thú với cô.
Đáng tiếc hắn không thể thực hiện được tâm nguyện của mình, cô không phải người đến đây để tìm chồng giàu.
"Tống Vũ và Chu Y Y đang ở bên trong, em đi qua trước đi, anh đi chào hỏi một chút."
"Vâng." Tề Vị An gật đầu, bưng một ly nước trái cây giống như rượu vang đi vào, anh không biết hai người kia đang ở đâu, nên dáo dác nhìn xung quanh.
“Kỳ Thư, mình ở đây!" Lâm Hân hiếm khi nghiêm túc tham dự bữa tiệc để thay mặt gia đình mình, khi nhìn thấy Kỳ Thư, cô ấy không khỏi vui mừng.
Anh vừa nghe thấy tên ai? Tề Vị An ngước mắt nhìn về phía có giọng nói.
Kỳ Thư quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Lâm Hân, cô liền thấy cô ấy trước tiên, sau đó ánh mắt va phải Tề Vị An.
Hai người đồng thời cứng đờ tại chỗ.
Anh đã sụt cân rất nhiều, đây là suy nghĩ đầu tiên của Kỳ Thư.
Đầu óc Tề Vị An lại trống rỗng, anh bối rối đến mức không biết đặt tay vào đâu.
Kỳ Thư cũng ở đây, gần 4 tháng sau khi chia tay, họ không gặp nhau, cô ấy đến đây làm việc phải không? Cô ấy trông gầy đi một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp. Bây giờ mùa đông, sắp đến Tết rồi, cô ấy mặc váy như thế có lạnh không?
Lâm Hân cũng sửng sốt, thật là trùng hợp. Cô ấy là người phản ứng đầu tiên, đi tới trước mặt Kỳ Thư, thấp giọng hỏi: “Hai người đã hẹn trước?"
Kỳ Thư chớp mắt, định thần lại: “Không.”
Cô né tránh ánh mắt, quay mặt khỏi ánh nhìn của Tề Vị An, cô không biết mình đang chạy trốn điều gì, nhưng từ khi họ chia tay, cô cũng hứa với Tề Minh Trụ sẽ không nhắc tới chuyện tình cảm giữ cô và Tề Vi An với người bên ngoài, đã hứa thì cô phải làm đúng.
Tại sao Kỳ Thư tránh né anh? Tề Vị An kéo vạt áo vest, lẽ ra phải thay sơ mi và cà vạt, sao mình lại ra ngoài ăn mặc xuề xòa như vậy? Tóc cũng không tạo kiểu gì cả, chắc bây giờ trông xấu lắm.
Kỳ Thư cảm giác được phía sau vẫn có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, chẳng phải anh đã có hôn thê rồi sao? Còn nhìn chăm chú bạn gái cũ là cô làm gì?
"Vị An." Tống Vũ đi tới kêu, Tề Vị An mới phục hồi tinh thần lại, “Giờ mới gặp được cậu, nào, để mình dẫn cậu đi làm quen vài người.”
Nhà họ Tề và nhà họ Tống là hàng xóm nhiều năm, hai người vốn là bạn học tiểu học, Tống Vũ tuy ra nước ngoài du học mấy năm nhưng cả hai vẫn thân thiết với nhau, ông Tề thường nói đây không đơn giản là tình bạn mà còn là tình anh em.
Tống Vũ biết anh từ nhỏ không thích tiếp xúc với người khác, anh ấy lại là người được giáo dục tốt, nên luôn chăm sóc anh rất chu đáo.
Trong xã hội ganh đua hiện tại, tình bạn trong sáng như vậy lại càng trở nên quý giá hơn.
Tề Vị An bị Tống Vũ không rõ nguyên nhân bắt đi, giới thiệu với những người cùng tuổi, anh chào hỏi, không biết có nhớ được tên của họ hay không.
Chu Y Y cũng ở đó, nhìn có vẻ tươi tắn hơn lần trước gặp mặt, cũng tới trò chuyện cùng.
Tề Vị An thỉnh thoảng đứng sang một bên gật đầu, tưởng chừng như đang nghe Tống Vũ và Chu Y Y nói chuyện, nhưng thực ra lơ đãng, luôn nhìn về phía Kỳ Thư.
Kỳ Thư cùng Lâm Hân tách ra, sau đó cô đi tới chào hỏi khách hàng cũ, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn, phát hiện Tề Vị An hình như vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, liền quay mặt tránh né.
Tề Minh Trụ gặp một người chú đã lâu không gặp, khi còn nhỏ ông ấy rất tốt với anh và em trai, nhưng sau khi gia đình ông ấy di cư nhiều năm thì mất liên lạc, anh nhờ thư ký của mình đến gọi Tề Vị An đến để chào hỏi.
Tề Vị An đi theo thư ký, khi đi ngang qua Kỳ Thư, tay chân anh cứng đờ, anh máy móc bước về phía trước.
Kỳ Thư nhìn thấy anh, nhưng giả vờ như không nhìn thấy, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn xuống mức ngắn nhất, cô cảm thấy như nhịp thở của mình không thể giữ được bình thường.
Khi anh đi ngang qua, trái tim cô lại đập liên hồi.
Cuộc đấu giá sắp bắt đầu, những người phục vụ đã bê ra một tháp sâm panh khổng lồ cao bốn mét, tính cả phần đế cũng phải cao hơn năm mét.
Một vài đứa trẻ đang cười đùa, chạy giỡn với chiếc bánh, và một trong số chúng vô tình va vào chân tháp sâm panh.
“Cẩn thận!”
Người phục vụ rượu phát hiện sự việc.
"Tránh ra!" Một người khác vội vàng cảnh cáo mọi người.
Kỳ Thư quay lại nhìn thì thấy đống ly rượu xô lệt, không thể nào ngăn cản.
Cô nhấc chân lên nhưng đã quá muộn.
"Vợ ơi, cẩn thận!"
Khoảnh khắc Tề Vị An nhìn thấy tháp sâm panh nghiêng ngả, anh quên đi tất cả, lao về phía trước, ôm Kỳ Thư vào lòng, dùng hai tay bảo vệ đầu cô, dùng thân mình che chở cô.
Hàng ngàn ly rượu trong phút chốc rơi xuống, tiếng ly vỡ không ngừng vang lên, trộn lẫn với rượu đổ khắp người anh.
Một dòng chất lỏng màu đỏ, nhầy nhụa khác đọng lại trên đầu Tề Vị An, nhưng anh đã không còn biết đến đau đớn.
Kỳ Thư được anh ôm chặt, cả hai đều ướt đẫm, mùi rượu nồng nặc, trên mặt đất ngày càng nhiều mảnh thủy tinh.
Vòng tay quen thuộc, nhịp tim của anh đều đặn vang lên bên tai cô.
"Vị An.” Tiếng kính vỡ cuối cùng dừng lại, Kỳ Thư ngẩng đầu nhìn anh, "Máu..." Cô giơ tay lau máu trên trán anh, nhưng càng lau máu lại càng chảy ra.
Tề Vị An tựa hồ bị rượu làm cho chói mắt, hai mắt mơ hồ, anh cố hết sức nhìn cô từ trên xuống dưới, "Được rồi, Kỳ Thư ổn là được rồi."
"Em...” Kỳ Thư nhất thời không nói nên lời.
Tề Vị An cuối cùng không chống đỡ nổi, nghiêng người về phía trước, ngã vào vòng tay của cô.
"Anh!" Kỳ Thư hoảng sợ hét lên: "Cứu với, cứu với!"
“Vị An!” Tề Minh Trụ tức khắc la lớn, chạy tới đống kính vỡ chỗ em trai đang ở đó.
"Mau đưa đi bệnh viện!"