Kỳ Thư để lại địa chỉ của mình cho người chủ tiệm, cô ấy hứa hai tháng ủ rượu xong sẽ gửi đến cho bọn họ.
Jessica miễn cưỡng nói sau này cô bé sẽ đến đó tìm cô, Kỳ Thư hôn lên má cô bé, nói cả hai sẽ đợi cô bé.
Sau khi chia tay thị trấn nhỏ Veneto, Kỳ Thư cùng Tề Vị An trở về Milan với một mớ bánh mì và rượu vang đỏ được hàng xóm gửi cho.
Vừa quay lại, cô đã đến trung tâm mua sắm để mua cho anh một cái điện thoại mới.
Nhìn Tề Vị An đang chơi đùa với chiếc điện thoại di động mới của mình, Kỳ Thư không ngờ anh lại vui đến như vậy.
"Anh muốn quà sinh nhật gì?"
Ngày mốt là sinh nhật của anh, cô vẫn chưa biết mua món quà gì, nên đành hỏi trực tiếp anh.
Tề Vị An nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, anh không muốn cái gì, hiện tại anh đã có đủ tất cả mọi thứ rồi.
"Em đặt bánh rồi. Anh có đang cần thứ gì không? Hay dụng cụ vē?"
“Mọi thứ đều đủ.” Tề Vị An nắm tay cô, hai người lang thang trên đường phố Milan, dẫm lên những mét nắng trên phiến đá.
"Hay ghim cài cà vạt? Nhưng anh cũng không có mặc vest..." Kỳ Thư vừa suy nghĩ, vừa hỏi anh.
Tề Vị An không khỏi cười toe toét, cha anh nói đừng cười như vậy, anh sẽ trông không thông minh.
Nhưng anh đang rất vui vẻ, Kỳ Thư rất quan tâm anh, cô rất yêu anh.
Dù cô không nói về tình yêu của bọn họ nhưng anh hiểu điều đó.
"Đồng hồ thì sao?"
Nhưng đồng hồ Thụy Sĩ quá đắt, một chiếc đồng hồ có thể mua một căn hộ, cặp đồng hồ có thể là cả năm tiền lương của cô.
“Kỳ Thư là món quà tốt nhất với anh."
Cô mỉm cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái, nắm chặt tay anh cùng tiến về phía trước.
"Hai người có muốn mua quà không? Quà lưu niệm?"
Người đàn ông từ cửa hàng đầy màu sắc được trang trí bằng những dải vải sặc sỡ bên đường, bước tới hỏi hai người.
"Anh có thể hiểu được tiếng của chúng tôi sao?" Kỳ Thư ngạc nhiên.
"Một chút, không nhiều lắm."
“Thật tốt." Kỳ Thư nói, ở nơi đất nước khác gặp được người cùng ngôn ngữ quả thật rất vui.
Tề Vị An lại bất ngờ vòng tay qua vai Kỳ Thư, tư thế đầy chiếm hữu, sao khắp nơi luôn có đàn ông muốn trò chuyện với vợ của mình?!
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ bán quà lưu niệm thôi. Hai người muốn vào xem một chút không?"
Leo, người đàn ông đang trò chuyện, là người Ý, hàng ngày tiếp xúc với đủ loại người thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Chỉ trong nháy mắt anh ta đã có thể hiểu được hành đồng của Tề Vị An.
"Không..." Tề Vị An chỉ muốn từ chối.
"Tôi có thể xem bói, xem tử vi, tôi có thể xem cho anh."
“Thật sao?” Hai mắt Tề Vị An lại sáng lên.
"Đương nhiên, anh vào đi, tôi sẽ nói cho anh biết nên làm gì để chuyện tình cảm luôn được suôn sẻ." Leo bày ra dáng vẻ đầy tự tin.
Kỳ Thư nhìn đối phương như thể đã soạn sẵn lời nói, nhìn là biết chuyên làm trò lừa bịp, dăm ba câu đã có thể dễ dàng lừa được Tề Vị An.
Có cô ở đây thì cũng không cần lo lắng nhiều.
Nghe nói mười người Ý thì có tám người thích nghiên cứu các cung hoàng đạo, nhưng không nhiều người có thể nói tiếng nước ngoài và xem bói, thấy Tề Vị An có hứng thú, cô cũng muốn đi vào nghe xem người đàn ông Ý này sẽ nói gì.
Trang trí bên trong cửa hàng khác với bên ngoài, có rất nhiều bản đồ thiên văn, bản đồ chòm sao và một số ký hiệu kỳ lạ treo trên tường khiến không gian có phần huyền bí.
"Ngồi xuống đi, hãy cho tôi biết ngày sinh của anh."
“Ngày 6 tháng 10 năm 2001.” Tề Vị An ngồi đối diện với Leo, còn Kỳ Thư thì đứng bên cạnh nhìn những bức tranh treo tường.
"Ồ, hai ngày nữa là sinh nhật của anh rồi, chúc mừng sinh nhật."
"Xin cảm ơn. Anh thấy tôi và cô ấy có duyên với nhau không?" Tề Vị An háo hức hỏi.
“Anh có thể cho tôi biết ngày sinh nhật của cô gái này được không?"
Kỳ Thư cười thầm trong lòng, "thầy bói" này thậm chí còn không biết ngày sinh của hai người, thế mà nói như hay lắm, chỉ có thể lừa được người nhẹ dạ cả tin như anh thôi.
Tề Vị An thay cô trả lời: “Ngày 14 tháng 2 năm 1999, là ngày lễ tình nhân.”
"Anh là Thiên Bình, người này, bạn gái của anh là Bảo Bình."
"Rồi sao?"
"Thiên Bình và Bảo Bình là một cặp trời sinh."
Tề Vị An mỉm cười nhìn Kỳ Thư, “Anh ấy nói chúng ta là trời sinh với nhau.”
"Ừm." Cô chỉ có thể mỉm cười, đáp lại anh.
“Con trai Thiên Bình rất hiền lành, có khuôn mặt đẹp và luôn toát ra sự quyến rũ mơ hồ. Rành nghệ thuật, có gu thẩm mỹ tốt.”
Tề Vị An nghiêm túc gật đầu.
Trong tâm lý học, đối phương nói trước thì chúng ta sẽ nghĩ theo chiều hướng đó. Kỳ Thư nhìn thấu, cũng không phản bác, nhặt những thứ kỳ lạ trên bàn bên kia lên để nghiên cứu.
"Anh đang có một cuộc sống khá lý tưởng, anh hy vọng trên thế giới này sẽ không có người xấu, anh vẫn luôn ủng hộ sự công bằng.”
“Đúng vậy.” Tề Vị An trố mắt, tràn đầy kinh ngạc.
"Anh giàu có nhưng cô đơn." Leo tiếp tục nói.
“Làm sao anh biết? Tôi, trước đây tôi có rất ít bạn bè, nhưng bây giờ tôi đã có vợ rồi, tôi không còn cô đơn nữa."
Kỳ Thư bị Tề Vị An chọc cười, trên người anh đeo nhẫn Boucheron và vòng cổ Chopard, ai dám nói không giàu.
Với lại trong cuộc đời này, ai chưa từng cảm thấy cô đơn?
“Chờ một chút.” Vẻ mặt Leo đầy thần bí, lấy ra mấy tấm thẻ bài, "Chọn một cái trong đó."
"Hả?"
"Kiểm tra vận may trong chuyện tình cảm của anh."
Tề Vị An do dự, cẩn thận rút ra một tấm.
"Ừm... anh chưa từng yêu ai, cô ấy là người bạn gái đầu tiên của anh."
“Phải.” Tề Vị An có chút ngượng ngùng.
“Anh không có nhiều ưu điểm, nhưng cô ấy lại là một cô gái bản lĩnh, có rất nhiều người thích cô ấy." Leo chậm rãi phân tích, sử dụng vốn từ vựng hạn chế để diễn đạt ý của mình.
Tề Vị An lo lắng, điều này anh đã phát hiện ra từ lâu, xung quanh Kỳ Thư luôn có rất nhiều người đàn ông bày tỏ tình cảm với cô, anh rất sợ cô sẽ yêu người nào đó tốt hơn mình.
"Chuyện tình cảm của hai người sẽ có những khó khăn, thử thách phải vượt qua."
“Vậy tôi phải làm gì?” Tề Vị An cau mày, liền hỏi.
“Trước hết, luôn bình tĩnh. Giữ vững lòng chung thủy và yêu đối phương càng nhiều, vừa là nhược điểm vừa là ưu điểm.”
"Vâng."
“Đương nhiên, chúng ta vẫn cần một ít trợ giúp từ bên ngoài.”
“Trợ giúp gì thế?”
"Gia đình tôi có hai chiếc vòng tay ma thuật, được truyền từ thời ông cố của tôi. Có mặt thạch anh tím, là thần hộ mệnh của tình yêu. Đeo nó có thể ban phước cho tình yêu luôn được hạnh phúc suôn sẻ."
Kỳ Thư lộ ra vẻ mặt "Tôi biết từ lâu rồi", đúng như dự đoán, người đàn ông này thực sự rất kiên nhẫn, phải mất rất nhiều thời gian mới lèo lách nói qua được thứ mình muốn bán.
"Nó giá bao nhiêu? Tôi sẽ mua.” Tề Vị An hưng phấn như nhìn thấy được cứu tinh, liền nói.
"Chỉ có giá 20 euro."
"Cảm ơn, chúng tôi không cần." Vòng tay đơn giản như vậy mà mấy trăm ngàn, cho rằng mình bị lợi dụng, Kỳ Thư liền muốn kéo Tề Vị An ra ngoài.
“Mua đi mà em...” Tề Vị An đã lấy tiền ra, cầu xin cô.
Anh chưa từng yêu, sợ gặp phải khó khăn tình yêu không thể vượt qua, nếu chiếc vòng tay đó có thể phù hộ cho hai người ở bên nhau hạnh phúc mãi mãi thì anh sẵn sàng bỏ ra bất cứ số tiền nào.
"Mua đi mà, anh muốn nó làm quà sinh nhật."
Cặp mắt háo hức của Tề Vị An như chú cún con đang cầu xin thức ăn từ chủ, cộng thêm giọng điệu của anh, lời từ chối của Kỳ Thư liền mắc kẹt lại trong cổ họng.
Mặc kệ, bị lợi dụng cũng không sao, anh vui là được rồi.
Leo nhìn chằm chằm vào hai người, anh ta không phải nói những điều vô nghĩa mà thật sự kiếm tiền dựa vào kỹ năng của mình.
"Vậy tôi mua cho anh ấy."
"Được." Leo đặt vòng tay vào hộp, đưa cho hai người, ”Chúc hai bạn luôn hạnh phúc."
Tề Vị An đeo một cái vào tay mình, cái còn lại vào cổ tay của Kỳ Thư.
"Anh thích lắm à?"
"Rất thích."
"Anh thích là được rồi." Kỳ Thư mỉm cười, nắm tay anh rời đi.
Đêm đến, tay cả hai đan vào nhau và ấn xuống giường, theo sự di chuyển hai chiếc vòng chạm vào nhau kêu leng keng.
“Nấu mì trường thọ như thế nào?” Sau khi cả hai làm xong, Kỳ Thư nằm trên giường lên mạng.
"Thiếu gia, việc kiểm kê tài sản do ngài đứng tên đã hoàn tất, ngài và người nhận cần cùng nhau ký tên để làm thủ tục chuyển nhượng." Luật sư Dương gửi tin nhắn cho Tề Vị An.
“Cũng có một số tài sản không thể dễ dàng chuyển nhượng, tôi đã tập hợp ở một danh sách khác.”
"Vâng." Tề Vị An trả lời.
"Ngài có chắc chắn muốn tặng toàn bộ tài sản của mình cho cô Kỳ Thư không?"
"Có, tôi muốn như vậy mà." Nếu đưa hết tiền cho vợ, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui, nếu cô ấy vui, cô ấy sẽ càng yêu anh hơn, không thể tách rời anh.
Tề Vị An nhớ tới cặp vợ chồng ở quán dưa hấu trên bãi biển, người vợ là người quản lý tiền bạc, mỗi lần người chồng đưa tiền, người vợ đó đều hôn anh ta.
Tề Vị An tính xem không biết Kỳ Thư sẽ hôn anh bao nhiêu lần với số tiền đó của mình.
"Thật sự không cần báo cáo chủ tịch sao?" Luật sư Dương đã làm việc với Tề gia được mấy năm, quyết định của thiếu gia khiến ông tràn đầy nghi hoặc.
Kỳ Thư này là ai? Liệu thiếu gia có bị lừa không?
Theo điều tra của ông, Kỳ Thư tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, có chức vụ khá cao trong một công ty niêm yết và có lý lịch khá trong sạch.
Nhưng những kẻ lừa đảo cao cấp thường ngụy trang về mọi mặt, cũng có thể những bản lý lịch này là giả.
"Không cần."
Luật sư Dương thầm nghĩ, sao không xin chỉ thị của Chủ tịch Tề? Có lẽ ông phải thận trọng một chút.
Thành phố H, Tề gia.
"Ông chủ, đây là thực đơn tiệc sinh nhật, mời ngài xem qua." Đầu bếp Khang phác thảo thực đơn tiệc sinh nhật của Tề Vị An năm nay đưa cho ông xem.
"Được, không tệ." Tề Văn Triết nhìn qua, tỏ vẻ hài lòng, "Ngươi biết rõ nhất nó thích ăn gì, thì cứ làm những món đó."
"Năm nay vẫn là bữa cơm gia đình, không mời người ngoài ạ?"
“Chúng ta cứ ăn ở nhà, sau đó gọi điện cho nhà họ Tống bên cạnh sang. Vị An không thích náo nhiệt, có quá nhiều người nó sẽ không vui.”
“Vâng.” Đầu bếp Khang đếm số người và đánh giá số lượng món ăn cần chuẩn bị.
“Mì trường thọ năm nay vẫn như năm ngoái sao?" Tề Minh Trác bên cạnh hỏi.
"Đúng vậy, đây là công thức mì trường thọ ở quê hương của phu nhân. Thiếu gia năm ngoái đã ăn đến sạch bát.”
Đầu bếp Khang không chỉ muốn hoàn thành công việc mà còn cảm thấy tiếc cho thiếu gia từ nhỏ đã không được ăn món mì trường thọ của mẹ nấu, ông muốn thể hiện tình yêu thương từ tận đáy lòng với cậu chủ trẻ này.
"Nhưng Vị An mấy ngày trước nói thích mì hải sản, có muốn đổi không?"
Dù mỗi năm đều làm sinh nhật, nhưng tất cả đều biết Tề Vị An có thể an toàn lớn lên đã khó khăn như thế nào nên cả nhà đặc biệt để tâm đến ngày này.
"Hỏi Vị An đi, để nó quyết định.” Tề Văn Triết nói.
"Nhưng Vị An đâu? Buổi chiều con trở về vẫn chưa thấy nó?" Tề Minh Trụ hỏi, anh cùng cha đã về nhà từ chiều, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Tề Vị An.
“Quản gia nói nó thường trên phòng vẽ, không hay ra ngoài.”
“Để tôi lên hỏi ngài ấy.” Đầu bếp Khang cầm thực đơn rồi đi lên phòng ngủ trên tầng hai gõ cửa.
"Sao không có ai?"
"Dì Vương, thiếu gia đâu?"
"Sao ạ?"
Dì Vương chạy lên, nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Chú Trần, hôm nay Vị An có ra ngoài không?" Tề Minh Trác hỏi tài xế.
“Không, đại thiếu gia, xe đã lâu rồi không dùng.” Nếu không phải chú Trần hằng ngày lau chùi, chiếc Maybach đã đầy bụi rồi.
Tề Minh Trác mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Đã bao lâu rồi ông không gặp em ấy?"
“Đã một tháng rồi.” Chú Trần nhớ lại.
“Không, tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu ấy...” Dì Vương rối tinh rối mù, gấp gáp nói.
"Mau xem lại hết, tìm em ấy cho tôi."
Tề Minh Trác nói xong, hốt hoảng đi đến phòng ngủ của em trai ở tầng hai.
Phòng ngủ không khóa cửa, mặc dù đã được lau chùi sạch sẽ nhưng khi mở ra, anh vẫn cảm nhận được đã trong thời gian dài không có ai sử dụng qua.
"Nó đâu rồi? Con trai tôi đâu rồi?" Tề Văn Triết đỏ cả mắt, lo lắng la lớn.